– Chà! Ảnh của cha lại được lên trang nhất của tạp chí Elle này! - Giờ con mới biết tài năng của cha sao? Cha tôi cười đắc chí trong khi vẫn chú tâm vào việc đưa chiếc Cadillac của mình vọt lên giữa rừng xe cộ giờ cao điểm. Đẩy gọng kính tối màu lên đầu,
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Hành trình tình yêu của những bức ảnh Hành trình tình yêu của những bức ảnhTên tác giả: FreesiaThể loại: tình cảm Hành trình tình yêu của những bức ảnh Những bức ảnh là điều đẹp đẽ nhất để gợi nhớ về những khoảnh khắc đã qua1. – Chà! Ảnh của cha lại được lên trang nhất của tạp chí Elle này!- Giờ con mới biết tài năng của cha sao?Cha tôi cười đắc chí trong khi vẫn chú tâm vào việc đưa chiếc Cadillac của mìnhvọt lên giữa rừng xe cộ giờ cao điểm. Đẩy gọng kính tối màu lên đầu, tôi ném ánhmắt gườm gườm về phía người cầm lái.- Vâng! – Ngay sau đó, tôi lập tức thay đổi giọng điệu – Nhưng phải chuyển đichuyển lại như thế này, cha không thấy khó chịu sao?- Không! – Cha hồ hởi – Không bao giờ! Vì cuộc đời là một chuyến phiêu lưu dàikì mà. Chỉ khi chúng ta chết đi, cuộc hành trình mới kết thúc. Sống cố định mộtnơi thì chán lắm! Cha đã đi nhiều nơi rồi. Rome, Paris, Tuscany… và bây giờ là ởđây – giữa lòng vương quốc Liechtenstein hoa lệ. Sau này lớn lên, con phải giốngcha nhé, không thể cứ như mẹ con được. Bà ấy lỡ yêu và quen sống ở Hà Nội mấtrồi!Thấy cha nói, giọng pha chút nuối tiếc, tôi bông đùa:- Đã chia tay lâu rồi, cha vẫn coi bà ấy là vợ mình sao?- Ừ! – Ông đằng hắng đáp lại, khuôn mặt hoàn toàn nghiêm túc – Cả đời này chachỉ có hai niềm đam mê thôi. Nhiếp ảnh và mẹ con.Như vớ được vàng, tôi đưa ra một tràng câu hỏi:- Vậy tại sao hai người lại chia tay? Sao cha lại đặt mẹ sau nhiếp ảnh? Mẹ chắc vẫncòn nhớ cha lắm nhỉ?- Thôi nào! – Ông xua tay – Đừng nói chuyện phiếm nữa!Gần như lập tức, tôi chĩa bìa tạp chí đang cầm trên tay ra trước mặt cha, gương mặthoàn toàn thành thật.- Vậy cha cho con số của anh chàng này nhé!- Không đời nào!Cả tôi và cha phì cười, quên ngay câu chuyện vừa được đề cập trước đó.2. Cha tôi là một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, một tổng biên tập đầy tài năng củatạp chí Ella. Cha yêu đời, phóng túng và có khuôn mặt mang nét phong trần nhưnglịch lãm của các hoàng tử Italy. Ở cái tuổi bốm mươi hai, cái tuổi mà một ngườiđàn ông thành đạt luôn muốn trở về nhà sớm hơn sau những ca làm mệt nhoài thìcha vẫn là một người đơn thân, sống cô độc trong cái thế giới của riêng mình.Từ nhỏ, trong những đợt nghỉ dài hạn của trường, tôi đã luôn theo chân cha, cùngông dong duổi và biệt tăm ở những địa danh kì thú của thế giới, chiêm ngưỡngkhuôn mặt tinh tế đầy vết chai sạm của lịch sử. Trong những năm đầu đời, tôikhông hình thành bất cứ khái niệm nào về người phụ nữ thứ hai trong gia đình. Vớitôi, chỉ cần có cha. Thế là đủ!Về mẹ. Thật sự thì tôi không nhớ chút gì về bà ngoài trừ cảm giác dịu dàng baotrùm. Có thể đó là vệt dấu hằn sâu trong tim tôi, làn da tôi về nụ cười, về nhữngcâu nhắn nhủ yêu thương, về cái xoa ấm áp mẹ dành cho khi tôi vẫn còn trongbụng bà.Tôi là con lai, mang trong mình sự hòa trộn hoàn hảo giữa nét đẹp cổ điển, bí ẩn cảngười Á Đông và phần cá tính hiện đại, phóng khoáng của người Châu Âu. Khinghe cha thú nhận rằng mình chưa từng kết hôn, tôi bắt đầu tò mò về cái tên NgọcTrân ông hay nhắc đến trong những giấc mộng mị chập chờn được kéo đến nhờnhững cơn nhậu sỉn lúc trời vào đông.Cha ít khi kể cho tôi về mẹ hay nhắc đến bà một cách thường xuyên. Tôi luôn tựghép nối hình ảnh của bà qua những câu chuyện không đầu, không đuôi, nhữngmảng ký ức vụn vặt của cha vu vơ chứa trong từng câu hát. Đó có lúc là một phụnữ xinh đẹp và cá tính, có lúc lại ủy mị và đầy nước mắt. Đặc biệt, bà có một tìnhyêu sâu sắc với nơi mà mình sinh ra và lớn lên. Nó lớn hơn tình yêu bà dành chocha. Và có lẽ, đó là vết thương lớn mà dù là một khoảng thời gian dài vẫn là quá ítđể lành lại.Nỗi đau của cha, hình như, vẫn còn âm ỉm cho đến tận bây giờ.3. Sáng nay, cha hăm hở xách máy ảnh và rời khỏi nhà từ rất sớm. Ông nói mình sẽthực hiện một bộ ảnh thời trang độc đáo trên dãy Alpes và dặn tôi phải chốt cửacẩn thận nếu như ông về muộn.Tôi thở dài ngao ngán nhìn chiếc Cadillac của cha khuất sau những bụi cây rậm rì.Liechtenstein là quốc gia nói tiếng Đức nhỏ nhất thế giới, nằm tiếp giáp Thụy Sỹvà Áo. Mang trên mình là một vẻ đẹp cổ tích, Liechtenstein nằm hoàn toàn trongdãy Alpes. Yên bình và đẹp đẽ. Nhưng thú thực là tôi không thích nó. Đúng ra làghét phải đón giáng sinh ở một nơi thiếu sinh khí và quá thanh bình như thế này.Tôi lượn như cù quanh phòng khách, đánh vật với đống bài tập nghỉ đông rồi lạilăn khoèo ra ngủ. Mãi đến giữa trưa, đầu tôi chợt nảy ra một ý định táo bạo nhưngvô cùng thú vị: Đột nhập phòng cha! Sự hăm hở, nỗi tò mò cùng nhau cán đích.Tôi khóa chặt mọi chốt cửa trong nhà, không phải vì sợ chộm, tất nhiên, rồi nhanhchóng lẻn lên gác mái.Tôi không ngờ phòng cha lại bừa bộn như vậy. Chỉ còn mỗi chiếc vali màu đenđược cha đặt gọn gàng trong góc phòng, còn lại thì toàn là đồ đạc linh tinh. Sấpảnh đen trắng với những nghệ thuật tạo hình rối rắm tôi không thể bóc nghĩa,những tờ bìa tạp chí thời trang cũ mọt… Chúng nằm bừa bãi ở khắp nơi, quanh sànnhà, trên ...