Tôi loay hoay ở điểm chờ xe buýt, như thường lệ, vẫn là tai phone nghe nhạc và chiếc túi với đủ thứ đồ lỉnh kỉnh. Sau khi cơn bão đi qua, đường phố như dát một màu xám tro buồn tẻ, tôi thấy phố vắng thưa người và những dòng cảm xúc nhẹ tênh lướt qua.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn: Hẹn hò ngày nắngHẹn hò ngày nắngAnh là thế, yêu giản đơn nhưng chân thành. Kể cả khi cô thú thật, có lẽ vớitình yêu đủ lớn, anh sẽ thứ tha và bao dung đón cô trở lại với cuộc sống củamình... một lần nữa.1. Tôi loay hoay ở điểm chờ xe buýt, như thường lệ, vẫn là tai phone nghe nhạc vàchiếc túi với đủ thứ đồ lỉnh kỉnh. Sau khi cơn bão đi qua, đường phố như dát mộtmàu xám tro buồn tẻ, tôi thấy phố vắng thưa người và những dòng cảm xúc nhẹtênh lướt qua.Xe tới, số hiệu xe quen thuộc, với những người xa lạ chen nhau qua ô cửa kính,một thoáng mờ ảo, một thoáng xa xôi, tôi nghe từ xa gọi lại một thứ âm thanh kỳlạ. Có lẽ có ai đó đang chờ đợi tôi, trên chuyến xe định mệnh này khiến tim tôinhảy nhót không yên. Nhưng khi nháo nhác nhìn quanh cũng chỉ toàn là những conngười xa lạ, với những gương mặt không gợi nhiều cảm xúc, tôi hờ hững, đặt điểmnhìn ra ngoài vuông cửa kính, âm thanh đó nhỏ dần cho đến khi biến mất, tôi xuấthiện ở chỗ làm thêm.- Chào Nguyên, hôm nay em đến sớm thế!- Vâng, em cũng đang rảnh mà.Tôi mỉm cười, bắt đầu công việc của mình. Mới sáng tinh mơ, quán vẫn còn chưacó nhiều khách, thường những ngày mưa quán không có đông người ghé qua,khách quen sẽ thăm quán vào những khung giờ cố định. Ví dụ như cặp đôi đangngồi gần bên khung cửa sổ, họ là đôi tình nhân lãng mạn nhất mà tôi từng biết. Cólẽ khi yêu một ai đó thật lòng, con người ta sẽ luôn dành những điều đẹp đẽ nhấtcho đối phương.Chàng trai có thân hình cao mảnh khảnh, sống mũi cao và thẳng, đôi mắt kiên trựcấy đã từng dành nhiều thời gian và công sức để theo đuổi và chiếm trọn trái timcủa cô nàng ngồi đối diện. Nhìn vẻ bề ngoài của họ rõ là một đôi hoàn hảo, nhưngđôi khi, trong những ca làm việc của mình, với những âm thanh mà riêng tôi ngheđược, tôi thấy đâu đó nét thở dài, sự chán chường bao phủ lên khuôn mặt hồngphấn xinh đẹp. Cô ấy vẫn cười nói với người yêu và rất mực ngoan ngoãn, hiềnlành, chỉ là sau khi anh ấy đi khỏi, cô ấy lại bần thần một lúc lâu trước khi rời khỏiquán.Tôi mang ra bàn của cặp tình nhân thứ thức uống đã trở nên quen thuộc. Lần nàythì chẳng có một chút ấm áp của hạnh phúc nào vây quanh đôi bạn trẻ, họ ngồinhìn nhau, nhìn vào đồ uống để trên mặt bàn với những đốm mồ hôi nước, và họnhìn ra phía xa xa ô cửa sổ. Họ không nói nhiều, đa phần giao tiếp với nhau bằngánh mắt, và những đớn đau như chực trào ra khỏi mi, nặng trĩu.Tôi không cố tình nán lại để nghe, nhưng có những câu hỏi vang lên nhức nhốiphía đằng sau lưng khiến tôi giật mình.- Tại sao lại chia tay?...- Anh có điểm gì chưa tốt? Còn có gì khiến em chưa hài lòng?...- Sao em chỉ im lặng thế?Cô gái bật khóc, khuôn mặt cô vẫn ngoan ngoãn và hiền lành, chỉ có đôi mắt đỏmọng và bờ môi mím chặt vào nhau như bật máu. Như thể lấy hết mọi khổ đau dồnnén, cô gái chỉ vẻn vẹn một câu duy nhất và lặp đi lặp lại nhiều lần.- Em không muốn chia tay anh, nhưng em không dối bố mẹ để tiếp tục quen anhđược. Em xin lỗi...Chàng trai thinh lặng, anh khẽ rướn người lau đi nước mắt trên khuôn mặt ngườiyêu, sau đó nắm hờ tay cô và hôn lên đó một nụ hôn nhẹ nhàng hết sức.Tôi giật mình quay đi vì bị gọi bởi một đám đông học sinh vào mua đồ. Bẵng đimột thời gian không chú ý đến hai người đó, tôi không biết họ nói gì với nhau saunhững lời thú tội dối trá, sau màn khóc như mưa, sau cái chạm nhẹ từ phía anhchàng si tình đau khổ. Có một điều mà tôi chắc chắn nhất, rằng cô ấy đã khôngtoàn tâm toàn ý để yêu anh. Cô ấy có một nhân tình khác, người sẵn sàng cho cô ấyngồi xe đẹp, đi những chuyến dã ngoại thư giãn và mua sắm những món đồ hànghiệu xa hoa.Anh ấy vẫn trân trọng và nâng niu cô ấy nhiều như ngày mới yêu nhau. Anh ấy vẫnlà người trao đi yêu thương nhiều nhất. Thật buồn...2. Cái chớp mắt của cô gái đưa tôi về với câu chuyện tình vẻn vẹn ba tháng trước.Trong đôi mắt tròn những bóng nước, tôi nhìn thấy một chàng công tử hào hoa,người sẵn sàng tung hô cô trước những con người xa lạ. Cô đã ít nhất một lầnkhước từ, đã từng coi anh là điểm tựa duy nhất, nhưng cô không dối nổi lòng mìnhtrước những quan tâm từ anh chàng ấy. Mỗi ngày món quà bất ngờ cô nhận đượccàng lớn dần, theo đó là nỗi dày vò về tình yêu với anh nhỏ dần và tan biến mất lúcnào không hay.Tôi không trách cô khi cô ấy chọn cho mình một bờ vai khác để tựa vào, khi đókhông phải là anh chàng người yêu với mối tình ba năm dài đằng đẵng. Tôi chỉtrách sao cô hèn nhát với chính lời thú tội của mình. Sự lừa dối của cô khiến anhtin là thật, khiến anh chạnh lòng và ra sức che chở bảo vệ vì cho rằng cô yếu đuối.Trong đôi mắt của cô, tình yêu của anh từng là một điểm sáng. Là chuỗi ngày anhđưa đón cô đi học, rồi đi làm, chúc mừng cô những lần được tăng lương. Thậm chí,anh còn đi chợ và loay hoay trong bếp với những mớ rau, cân thịt ngoài chợ, giữyên vị cô bên ngoài phòng khách để làm cho cô một bữa ăn hoành tráng...Anh ...