Danh mục

Truyện ngắn Khi hạnh phúc không chỉ là nụ cười

Số trang: 25      Loại file: pdf      Dung lượng: 671.89 KB      Lượt xem: 13      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Xem trước 3 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Người ta nói đúng, khi yêu người con trai mạnh mẽ nhất cũng có thể trở nên mềm yếu, còn cô gái dù mỏng manh yếu đuối đến đâu, trước tình yêu phút chốc cũng trở nên cứng cỏi. Nam Khanh - Bác sĩ Khanh! Anh nên quay về phòng mình nghỉ đi. Anh đã thức cả ngày qua rồi. Tiếng cô y tá khẽ gọi làm tôi giật mình tỉnh dậy. Ca phẫu thuật sọ não đêm qua dường như đã hút cạn cả nguồn sinh lực trong tôi. Tôi không biết mình đã thiếp đi trên bàn làm...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Khi hạnh phúc không chỉ là nụ cườiKhi hạnh phúc không chỉ là nụ cườiNgười ta nói đúng, khi yêu người con trai mạnh mẽ nhất cũng có thể trở nênmềm yếu, còn cô gái dù mỏng manh yếu đuối đến đâu, trước tình yêu phútchốc cũng trở nên cứng cỏi.Nam Khanh- Bác sĩ Khanh! Anh nên quay về phòng mình nghỉ đi. Anh đã thức cả ngày quarồi.Tiếng cô y tá khẽ gọi làm tôi giật mình tỉnh dậy. Ca phẫu thuật sọ não đêm quadường như đã hút cạn cả nguồn sinh lực trong tôi. Tôi không biết mình đã thiếp đitrên bàn làm việc tự lúc nào. Trước mặt vẫn là tập bệnh án làm tim tôi nhức nhối.Ba năm đã trôi qua, những tưởng hình ảnh của Quỳnh Như đã được tôi gói ghémcẩn thận chôn giấu ở một nơi xa xôi nhất trong đáy tim mình, nay bỗng ùa về chânthực hơn bao giờ hết. Chỉ là tôi không ngờ sẽ gặp lại em trong tình cảnh éo le này.Quỳnh Như bị tai nạn giao thông. Sau ca phẫu thuật sọ não kéo dài hơn 3h đồnghồ, em vẫn đang nằm mê man trên giường bệnh và tôi là bác sĩ điều trị trực tiếpcủa em. Mặc dù êkip mổ đã cố gắng hết sức,vẫn còn một khối máu tụ nằm gần giaothoa thị giác chưa lấy ra được. Nó làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến thị lực của em.Có lẽ thị lực chỉ còn là bóng bàn tay, điều này thật vô cùng nghiệt ngã với một côgái 19 tuổi, một sinh viên mĩ thuật như em.Tôi đứng lặng bên giường em hàng giờ, cổ họng nghẹn đắng. Chưa bao giờ cảmgiác bất lực với người bệnh lại làm tim tôi nhức nhối như vậy. Vì em không phảimột người bệnh đơn thuần, em là người con gái tôi đã thầm yêu 3 năm về trước. Kíức trong tôi chợt hiện lên như một thước phim quay chậm.Lần đầu tôi gặp em trong bữa tiệc sinh nhật Thủy – em gái thằng bạn thân. Còn emlại là bạn học cùng lớp của Thủy. Khi đó tôi đã là một sinh viên năm thứ tư của đạihọc y khoa Hà Nội đầy kiêu hãnh, em mới chỉ là một cô bé nữ sinh lớp 11 nhútnhát, hiền lành. Ấn tượng đầu tiên của tôi về em đã rất khác biệt. Em không rực rỡnhư những cô bạn của mình, em trang điểm rất nhạt và chỉ mặc một chiếc váytrắng đơn giản.Hình như đôi giày cao gót dưới chân làm em khó chịu. Mỗi bước đi của em khôngđược tự nhiên. Lúc đó tôi đã thầm cười: “Tại sao con gái lại cứ phải đối xử với bảnthân mình như thế nhỉ?” Rồi tôi lại chợt có một thú vui xấu xa, đó là dõi theo tháiđộ ngượng ngùng, xấu hổ của em. Quả đúng như tôi nghĩ, em không quen với việcđi giày cao gót. Một cú va chạm nhẹ của cô gái đi qua, em loạng choạng mất thăngbằng. Tôi đứng gần đó theo phản xạ dang tay ra đỡ lấy. Mọi việc xảy ra như chớpnhoáng. Khi ý thức lại, em đã nằm gọn trong lòng tôi, tay tôi đang đặt trên vòng eonhỏ mềm mại của em. Quỳnh Như ngước đôi mắt trong veo lên nhìn tôi, hai máửng hồng. Ánh đèn lung linh trong căn phòng dường như đọng lại cả trong đôi mắtấy. Trái tim bỗng hỗn loạn, đập thình thịch. Em vội vàng bật dậy khỏi tay tôi,luống cuống giải thích:- Không phải của em, … tiếng thình thịch ấy.Nói rồi em nhanh nhẹn biến mất. Tôi nhìn theo bóng em khuất dần, chiếc váy trắngbồng bềnh như bông hoa quỳnh hé nở trong sương đêm, tinh khôi và thanh khiếtvô ngần. Hương thơm xà bông dìu dịu của em dường như vẫn còn phảng phất đâuđây.Tôi khẽ đặt bàn tay lên trái tim vẫn còn đang đập rộn ràng của mình mỉm cười, phachút giễu cợt:- Tôi biết, vì… nó là của tôi.Từ ngày hôm ấy, hình ảnh chiếc váy trắng như bông hoa quỳnh cứ bồng bềnh,bồng bềnh xâm chiếm lấy tâm trí tôi. Vấn vít lấy tôi cả trong giấc ngủ. Tôi chợtnhận ra, mình đã để cô bé đó đi quá sâu vào trái tim mình mất rồi. Tôi đã bị nétđáng yêu, thánh thiện của em hút lấy, không dừng lại được. Tôi hỏi thăm về em từThủy.Những lúc rảnh, lại lặng lẽ dõi theo em vào lớp. Lặng lẽ đi sau em những buổi tốihọc thêm tan muộn. Tất cả chỉ là lặng lẽ mà thôi và em không hề hay biết. Khôngphải tôi hèn nhát không dám gặp mặt, mà vì tôi muốn mình hiểu hơn về em. Em làmột cô gái sống nội tâm. Nếu không phải một người hiểu em sâu sắc, sợ rằng sựxuất hiện của tôi sẽ chỉ chuốc lấy thất bại. Chẳng phải các cụ đã có câu “Giục tốcbất đạt” đó sao? Tôi không tin rằng sự kiên trì, chân thành của mình lại không làmcảm động được em.Ông trời không phụ lòng người, một lần theo em trên đường về, thấy em rẽ vàoquán CD cùng nhỏ bạn thân, tôi cũng vào theo giả vờ chọn vài chiếc đĩa nhạc đangthịnh hành. Gần trưa, nên quán khá vắng. Em đeo chiếc head phone treo trên kệCD của quán và say sưa theo một điệu nhạc nào đó, hai hàng mi cong vút khẽnhắm hờ, mái đầu nghiêng nghiêng, cái miệng nhỏ xinh không ngừng lẩm nhẩmtheo lời bài hát. Bất chợt khóe môi em cong cong nở một nụ cười rồi nhỏ giọng thìthầm với cô bạn. Tôi ngay lập tức căng hết giây thần kinh thính giác ra bắt sóng,nghe câu được câu chăng:- Nếu có một ngày, một ai đó tỏ tình với tớ bằng bài hát này và tặng tớ một chậuxương rồng thì tớ sẽ nghiêng ngả mất thôi.Nói rồi Quỳnh Như đưa head phone cho bạn nghe thử. Cả hai cô bé đều bật cườikhúc khích.Trái tim như đánh lô tô trong lồng ngực ...

Tài liệu được xem nhiều: