Thông tin tài liệu:
“Mãi mãi anh chỉ yêu em…” “Anh sẽ yêu em mãi mãi.” “Anh sẽ mãi mãi yêu em.” Với cô gái nào cũng chỉ là những lời hứa hẹn như thế, những lời có vẻ ngọt ngào, tình cảm nhưng thật vô nghĩa. Tôi chẳng biết nói như thế thì được cái quái gì từ con gái và tại sao lúc nào con trai
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Mãi mãi là bao lâu? Mãi mãi là bao lâu? Mãi mãi, Cho đến khi tình yêu anh không còn nữa Mãi mãi, Cho đến lúc em không còn đủ sức nhận lấy trái tim anh“Mãi mãi anh chỉ yêu em…”“Anh sẽ yêu em mãi mãi.”“Anh sẽ mãi mãi yêu em.”Với cô gái nào cũng chỉ là những lời hứa hẹn như thế, những lời có vẻ ngọt ngào,tình cảm nhưng thật vô nghĩa. Tôi chẳng biết nói như thế thì được cái quái gì từcon gái và tại sao lúc nào con trai như tôi cũng phải đi lấy lòng tụi con gái. Thậtngớ ngẩn! Nói thật ra thì tình yêu với một người như tôi chỉ là một trò tiêu khiển.Mãi mãi yêu em ư? Đừng có mong đến ngày đó chứ? Vớ vẩn! Trên đời này có kẻbệnh hoạn nào lại có thể mãi mãi yêu một người? Nếu có thì…đúng là bệnh hoạn!…[***]. Cái thứ tai nạn chết tiệt! Chắc đây là tháng xui của tôi rồi!Còn đâu cái khí thế lẫy lừng của một Dương Việt Linh tung hoành chốn giang hồ.phải chịu chôn mình cả tháng trên cái xe lăn cùng với cái chân đóng them một cụcbột trắng nặng vài kí lô và chân thì đau tê tái, ôi, chắc tôi sẽ chết mất. bao nhiêunăm đua xe lạng lách trên quốc lộ đây là lần thảm hại nhất. ông bà già thì lại giáohuấn tôi một bài và chắp tay mừng rỡ vì nghĩ “rất may là chỉ bị gãy chân”. Ờ phảirồi, với bà già thì việc thằng con quý tử của mình biến thành “ác ma làm mưa làmgió trên các quốc lộ buổi tối” mà chỉ bị gãy chân thì thật là đáng để mở tiệc ănmừng tại một khách sạn vĩ đại với hang trăm vị khách lớn bé, trong khi có thể mấyvị khách mời còn chănge biết “thiếu gia Việt Linh” này là ai, mặt mũi ra sao, hốnghách mức nào. Với họ gãy chân và phải nghỉ dưỡng là may mắn, chớ họ còn mongtôi thân chia xác lìa hay nát bét tứ chi nữa sao?“Sao tôi lại không được về nhà hả?”“CHủ tịch nói…”“Ai mới là ngời bị thương chứ? Là tôi hay là ông già? Tôi muốn được thoải mái,cái bệnh viện này thật phiền phức và ồn ào!”Tôi nổi cáu và cắt ngay lời gã trợ lí của ông già. Lúc nào cũng cho người giám sáttôi hết.“Không có sự cho phép của chủ tịch, thiếu gia sẽ không thể xuất viện, vì thế mongthiếu gia hiểu và tuân theo. Xin hãy nghĩ cho những người như chúng tôi. Nếuthiếu gia…”Dài dòng. Tôi không có thói quen dành quá một phút cho kẻ nào đó chỉ để nghenhững lời giáo huấn hay van nài ngu ngốc.Tôi điều khiển cái xe lăn ra khỏi phòng. Lập tức gã trợ lí phát sốt.“Thiếu gia Việt…”Tôi dừng phắt lại, suýt đổ về phía trước (may quá!). Ti trừng mắt lên khó chịu.“Đừng có tùy tiện gọi tên tôi!”“Vâng, tôi xin lỗi thiếu gia.”Rồi tôi lại đi tiếp.“Nhưng…”“Phiền quá đi! Tôi không rời khỏi cái bệnh viện này đâu, tôi đi dạo cho bớt tiết lênmà hành động thái quá, được không hả?”“Vâng tôi…”Thật quá ư phiền phức! Có lẽ tôi đã lầm, cái tôi cần không phải là thoát khỏi nơinày mà là cần thoát khỏi gã trợ lí ngu ngốc này. Một mình gã có khi còn hơn cảmột cái bệnh viện tâm thần chứ bệnh viện thường thế này…nhằm nhò gì?…Kể ra cũng đã hơn tháng rồi tôi không tiếp xúc qua lại với con gái. Hơn một thánglà quãng thời gian dài nhất kể từ khi tôi biết đến nguyên lí của tình yêu.Tôi thì chẳng bao giờ để ý việc mình có cần một đứa con gái bên cạnh hay không,lúc thì cảm thấy có chút hứng thú lúc thì lại thấy rắc rối phiền hà. Trên đời này cáimà tôi ghét nhất chính là sự phiền phức.Ngày hôm nay thì lại khác, tự nhiên tôi lại mong muốn có một người con gái đểyêu, tự nhiên lại muốn đi chinh phục người khác.Bộ trang phục dành cho bệnh nhân trông quê mùa và rẻ tiền nhưng dường như lạivô tác dụng trong việc làm giảm đi vẻ xinh đẹp rạng rỡ của cô gái đó. Trước mắttôi là một vẻ đẹp dịu dàng thuần khiết và rất đỗi trong sang. Giờ thì tôi đã đượcchiêm nghiệm phần nào ý nghĩa của câu “người đẹp không vì lụa”. tôi cũng hiểucái thứ vẻ đẹp đặc biệt mà tôi thấy mới lạ nhất chính là một vẻ đẹp không được tônlên nhờ trang phục sang trọng hay phụ kiện đắt giá. Chỉ đơn giản là một nụ cười vàmột bộ quần áo rất chi quần chúng, thậm chí nó chẳng khác cái thứ tôi đang mặctrên người là mấy.Tôi đã bị thu hút ngay từ cái nhìn đầu tiên bởi một cô gái thanh nhã giản dị như thếđây. Và tôi đã mất một lúc lâu chỉ để nhìn cô ấy từ đầu tới chân cho đến từng cửchỉ nhỏ nhất.Thứ mà tôi thấy ấn tượng nhất ở cô gái kia là một mái tóc dài, mềm, đen óngkhông một chút màu mè thêm nếm. mái tóc đẹp dịu dàng như vẻ đẹp toát ra từ côấy vậy.Nhưng rồi lát sau tôi lại quay xe đi trở lại phòng.…Ngày hôm sau, tôi lại ra khuân viên đó – nơi tôi đã gặp cô gái hôm trước với máitóc đen mượt. quả nhiên lại là cô ấy ngồi bên chiếc ghế cạnh bồn hoa. Hôm nay côấy đội một chiếc mũ trắng trông cũng rất dịu dàng. Trời nhiều gió, mái tóc cô ấykhẽ lất phất, đan vào nhau, đôi chỗ có phần hơi rối. có lẽ bởi thế mà có sự xuấthiện của cái mũ kia.Tôi cảm thấy mình đã muốn tiếp cận nhưng có gì đó ...