Danh mục

Truyện ngắn Thiên thần của tôi, riêng tôi mà thôi

Số trang: 8      Loại file: pdf      Dung lượng: 172.70 KB      Lượt xem: 13      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 1,000 VND Tải xuống file đầy đủ (8 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Có một lúc nào đó, một thiên thần sẽ đến bên ta và bảo rằng ta rất tốt đẹp... Mọi thứ trở nên thú vị hơn một chút khi tôi nhận làm part-time ở một quán caféguitar. Đó là một chân thu ngân làm việc rất nhẹ nhàng, thù lao cũng ổn, ngày nào cũng được gặp các bạn trẻ xinh tươi
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Thiên thần của tôi, riêng tôi mà thôi Thiên thần của tôi, riêng tôi mà thôiCó một lúc nào đó, một thiên thần sẽ đến bên ta và bảo rằng ta rất tốt đẹp...Mọi thứ trở nên thú vị hơn một chút khi tôi nhận làm part-time ở một quán café-guitar. Đó là một chân thu ngân làm việc rất nhẹ nhàng, thù lao cũng ổn, ngày nàocũng được gặp các bạn trẻ xinh tươi và luôn được nghe nhạc miễn phí. Chủ quánsau một tháng đã trở thành người-bạn-già đáng yêu thân thiết của tôi. Ông sôi nổi,trẻ trung và biết mọi thứ trên đời, ông còn có nụ cười tươi trẻ của một thanh niênvà khai sáng đầu óc tôi sau mỗi lần nói chuyện. Những bài học cuộc đời chắc phảihàng năm mới học được nhưng tôi có được từ ông chỉ sau những lần trò chuyệnmột đêm quán vắng khách. Quán nhỏ, các bạn trẻ thường hay đến đây tổ chức sinhnhật, để góp vui, nhân viên quán hay chơi điệu Flamenco. Người-bạn-già của tôithỉnh thoảng hay dùng đàn riêng của mình độc tấu Scarborough Fair. Đó hẳn làmột cây đàn khủng, có dây sắt, rất hợp với đệm hát, thơm mùi gỗ, bao đàn khôngphải loại bao da bình thường mà bằng nhựa đen long lánh, hấp dẫn đến mê hồn.Ka là tên gọi thân mật tôi dành cho anh bạn người Nhật, khách quen của chủ quántôi. Anh chàng chỉ có một style duy nhất: quần bò, áo sơ mi và tay đeo đồng hồquai da. Ngày trở gió, Ka đến quán với một chiếc áo len mỏng, nụ cười rạng rỡ.Dường như có một vẻ mùa thu hiện lên từ phục trang của anh ấy. Vì Ka là ngườingoại quốc, nên anh càng khiến tôi phải để ý tới. Kasube Takeshi là tên đầy đủ củaKa - thật khó để học thuộc, để nhớ và để gọi. A-cái ca-tên của anh ta-là Ka, tôi lẩmnhẩm trong đầu bài đánh vần ngày lớp 1 và có ngay một bài thơ con cóc về cái têncủa Ka. Với vẻ ngoài hấp dẫn người khác một cách nhẹ nhàng như thế, Ka thật sựlà một cái ca, một cái cốc, một cái ly, hoặc đại loại là một thứ gì đấy có thể đựngđược, có chứa nắng. Tôi cười một mình nhưng ra vẻ khoái chí, đầu óc tôi lởn vởnnhững suy nghĩ củ chuối này để học cách nhớ tên người khác.Ngày còn nhỏ, có dạo cô bạn gái theo đạo Thiên Chúa Giáo hay kể tôi nghe nhữngcâu chuyện về Adam, Eva và trái cấm. Những câu chuyện đó còn vương lại trongtôi rất lâu về sau. Lạy Chúa, vì thế tôi càng chú ý đến những người có “trái cấm’’nổi rõ. “ Yết hầu” - cái từ mỗi lúc đọc lên tôi đều thấy ghê ghê là tên gọi sinh họccủa “trái cấm”. Tôi không nhớ rõ nữa, nhưng ngày trước cô bạn đáng yêu của tôiđã từng gọi nó bằng một từ khác bằng cái tên mĩ miều, dễ thương và lãng mạn hơnthế nhiều. Hoặc là để hợp với cái dáng vẻ mùa thu toát lên từ Ka - người có “tráicấm” mà tôi đang rất để ý thì tôi phải lục tung cả kí ức lên để tìm ra một từ thậtđáng yêu để thay thế cho “yết hầu”. Ka đang ngồi nhâm nhi ở kia, ở chỗ ngồi cũcùng chủ quán tôi. Ông dành một sự ưu ái đặc biệt cho vị khách này. Phía Ka ngồiphản sáng, ánh đèn vàng mờ tỏ làm hiện lên những đường nét trên khuôn mặt anhvà “trái cấm” đang đưa lên đưa xuống. Tôi đứng nghiêng người, dựa vào thànhbàn, chân gõ theo nhịp bản đàn đang chơi và dùng tờ báo che ánh mắt nhìn kín đáokhông ngừng tới Ka - cái ca có chứa nắng mùa thu rất đáng yêu kia.Có một hôm Ka đến và cùng chơi Scarborough Fair với người-bạn-già của tôi. Đólà hôm tôi không thể chớp mắt trước mọi cử chỉ của Ka: những lúc anh nhắm mắthay cúi mặt xuống, những lúc Ka đưa tay lên, khẽ chạm vào những dây đàn… Đócũng là hôm tôi quyết định phải làm quen với anh ta. Khi Ka bước ra khỏi quán,như thường lệ, cùng với nụ cười tạm biệt dễ mến, tôi gọi với theo Ka và chìa choanh namecard của mình. Từ đấy, chúng tôi quen nhau.Tôi và Ka chưa từng có lần nào cùng nhau ngồi nói chuyện tử tế. Anh hẳn là ngườibận rộn và tôi cũng thế, cuốn mình vào và buộc phải có trách nhiệm với bài vở vàvô số công việc nhạt nhẽo khác. Khi tôi đến quán café để làm việc thì anh lại đếnđể thư giãn. Khi tôi đang bù đầu với đống sổ sách thì anh đang ngồi trầm ngâm suynghĩ. Với tôi, giao tiếp với bạn bè qua Y!M và Facebook là chủ yếu. Như thế cũngkhá tiện lợi, chúng tôi thể hiện những icon cười-mếu đủ kiểu, rồi bốc phét, tâm sựủ ê… thức đến mấy giờ cũng được, không cần make-up, không cần cân đối thờigian, không phải mất thời gian chờ đợi, không sợ bụi bặm, tắc đường và giá rẻ…Ka thật sự là một bạn chat tuyệt vời, tếu táo và hóm hỉnh, sử dụng Tiếng Việt rấtnhuần nhuyễn và hài hước. Dần dà tôi có thói quen online vào 11h tối, sau khi trởvề từ quán café. Ka sẽ buzz và icon cười nhăn nhở, tôi sẽ được cười vỡ bụng trướcnhững câu chuyện kể mãi không hết của Ka, hay chỉ để nhận đường link một bàihát thật hay và duỗi mình nằm nghỉ, chuẩn bị cho hai tiếng tiếp theo phải thật tỉnhtáo để hoàn thành một núi bài tập phải nộp vào cuối kì. Một cuộc hẹn với anhchàng này sẽ thật thú vị đây, tôi nghĩ bụng.Tiết trời mấy hôm nay thật âm u, tôi có cảm tưởng mình đang bị cảm, hoặc nhứcđầu, sổ mũi… thật khó chịu. Tôi trở về nhà, đầy mệt mỏi, chán chường, đôi lúckhông thể hiểu vì sao. Hai giờ sáng, rốt cuộc tôi đã hoàn tất những bài tập cuốicù ...

Tài liệu được xem nhiều: