Thông tin tài liệu:
(Gửi từ Hang Nguyen - love_romantic_rainbow@) Bạn thân tôi là thần tượng của tôi. Cô ấy xinh đẹp, tài giỏi, điều kiện gia đình lại khá giả nhưng lại không thích phô trương. Hầu hết những cô gái như vậy đều rất có duyên và Khanh không phải là người ngoại lệ.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn TÌNH YÊU ĐÂU CẦN ĐÁP LẠI BẰNG TÌNH TÊU TÌNH YÊU ĐÂU CẦN ĐÁP LẠI BẰNG TÌNH TÊU (Gửi từ Hang Nguyen - love_romantic_rainbow@) Bạn thân tôi là thần tượng của tôi. Cô ấy xinh đẹp, tài giỏi, điều kiện gia đình lạikhá giả nhưng lại không thích phô trương. Hầu hết những cô gái như vậy đều rất có duyên và Khanh không phải là người ngoại lệ. Cô ấy duyên đến mức chỉ cần nói chuyện một lần với người khác thôi đã đủ làm trái tim người đó bị xao xuyến rồi. Nhìn chung, Khanh là một người khá hoàn hảo, chính vì thế tôi mới thần tượng cô ấy đến mức độ ấy. Khi nghe tôi nói muốn được giống như mình, Khanh mỉm cườitinh nghịch “Vậy từ giờ chúng ta sẽ mặc đồ đôi nhé!”. Một người như cô ấy, có thể gọi là rất nổi bật, lại chơi với một đứa bình thường như tôi. Điều đó không khỏi làm tôi bất ngờ và cảm động. - Có thế nào tớ cũng vẫn chỉ là một người bình thường như mọi người thôi mà! Đúng vậy, dù có tốt thế nào thì Khanh cũng vẫn chỉ là một cô sinh viên Mỹ thuậtnăm 2, chẳng ai gọi cô ấy là thánh nữ hay tiên cô cả, bởi cô ấy cũng vẫn chỉ là sinh viên hằng ngày đi học như chúng tôi thôi… Mọi chuyện diễn ra bình thường cho đến một ngày cô ấy vẽ hình một chàng trai trên trang giấy. Tôi thờ người ra một lúc, chính là chàng ca sĩ mà tôi cực kì yêu mến: Quang Đăng. Anh ấy đủ hot để một đứa chẳng bao giờ quan tâm tới cuộc sống thường ngày như tôi biết đến. Khanh vẽ anh ấy rồi quay sang tôi nói với vẻ đầy tâm đắc: - Cậu thấy sao? Giống chứ?- Không phải là Quang Đăng sao?- Tôi quay sang Khanh hỏi lại, không giấu được sự bất ngờ của mình.- Woa, không ngờ cậu cũng biết tới anh ấy cơ đấy- Khanh vỗ vai tôi thốt lên sung sướng. - Nhưng… sao cậu lại vẽ anh ấy? Là thần tượng cậu à?- Tôi băn khoăn. - Đoán thử xem- Khanh nói ra vẻ rất bí mật. - Huhm… không biết nữa- Tôi lắc đầu. - Thế thì 8h tối nay cậu sẽ biết. Khanh nháy mắt rồi tung tăng cầm khung tranh ra nhà để xe. Tôi đứng lại mộtmình thờ thẫn Quang Đăng, nếu em được gặp anh một lần thôi thì tốt biết mấy…Không đơn giản chỉ là hâm mộ hay thần tượng thôi đâu mà tôi gần như phát cuồngkhi mỗi lần nhìn thấy anh trên màn hình. Tôi cập nhật FB anh thường xuyên, dạonày thấy status của anh rất vu vơ và thường hay nhắc tới một cô gái bí ẩn nào đó. Biết là chẳng liên quan tới mình nhưng không hiểu sao tôi cảm tưởng như mình yêu anh ấy tới nơi thật rồi vậy. Tôi gục ngã trước sự dễ thương và thân thiện của một người nổi tiếng như anh. 8h tối, tôi tới nơi mà Khanh hẹn. Cô ấy đang ngồi cùng một chàng trai nào đó.Người yêu chăng? Tôi tự hỏi nhưng rồi cũng lại gạt đi, bước nhanh tới chỗ Khanh vui vẻ. - Chuẩn từng giây luôn nhé!Khanh và chàng trai đi cùng cô ấy nhìn lên vẫy tay chào hỏi. Tôi khựng người một thời gian rất lâu khi nhìn chàng trai đó. Phải là anh không? Là người mà emthường mang vào trong giấc ngủ? Phải người mà em thường ao ước sẽ có một ngày được gặp tận mặt? Sao đột nhiên anh lại xuất hiện trước mặt em thế này? Lại đi cùng bạn thân em nữa? Lại là người trong tranh cô ấy vẽ? Rốt cuộc mối quan hệ giữa anh với cô ấy là gì? Tôi hết quay sang Khanh lại nhìn anh, mọi việc đến với tôi bất ngờ quá. - Sao đơ dữ vậy? Không phải ngạc nhiên quá chứ? - À, tại không biết phải làm gì khi gặp được người nổi tiếng nữa. Tôi lấy lại bình tĩnh kéo ghế ngồi rồi chăm chú nhìn anh. Anh đẹp trai quá, đẹphơn cả trong những tấm poster trên tường nhà em, hơn cả trong những bức ảnh trên mạng mà em thường thấy nữa. -Đây là bạn thân của em, em thường kể cho anh đấy – Khanh khoác tay tôi thân mật – Còn anh chàng đáng ghét kia, là người tình bí mật nửa năm nay của mình đấy! Hai chữ “đáng ghét” mà Khanh dành cho anh sao nghe thân thương quá. Tôi ghenkhi nhìn hai người họ vui cười tình tứ. Tại sao không phải ai khác mà lại là Khanh?- Chào em, em tên Trúc phải không? Khanh kể nhiều về em với anh lắm. Hôm nay mới được gặp, em rất xinh. - Sao anh khen trước mặt em thế, không sợ em ghen à?Khanh lườm anh một cái rất dễ thương, nũng nịu trách móc. Còn anh chỉ cười xòa rồi nhéo mũi cô ấy mắng yêu. - Em trở nên nhỏ nhặt từ lúc nào thế? Có phải yêu anh quá rồi không? Sao lại đi ghen với cả bạn thân của mình thế?- Khanh nó đùa thôi anh – Tôi bắt đầu tham gia câu chuyện – Em thì sao có thể là đối thủ tình trường của nó. - Quá đáng! Trêu mình. Khanh phụng phịu ra vờ dỗi. Không hiểu tôi có ...