Má đội áo mưa đi về đưa cho nó ba triệu má mới đi mượn trước tiền bán cafe, nó cầm trên tay mà rướm nước mắt.Tháng tám, café chưa thu. Năm nào cũng vậy, cứ đáo mùa là nhà nó lại túng quẫn sau một năm dài. Nó vào đại học gánh nặng đổ lên vai ba má. Chiều nay nó xuống Sài Gòn nhập học, đi tìm ước mơ với lòng quyết tâm nó nhất định phải học thành tài để về quê mua lại căn nhà xưa, về đây xây cho ba má một căn thật đẹp...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Vào ĐờiVào ĐờiMá đội áo mưa đi về đưa cho nó ba triệu má mới đi mượn trước tiền bán cafe, nócầm trên tay mà rướm nước mắt.Tháng tám, café chưa thu. Năm nào cũng vậy, cứ đáo mùa là nhà nó lại túng quẫnsau một năm dài. Nó vào đại học gánh nặng đổ lên vai ba má. Chiều nay nó xuốngSài Gòn nhập học, đi tìm ước mơ với lòng quyết tâm nó nhất định phải học thànhtài để về quê mua lại căn nhà xưa, về đây xây cho ba má một căn thật đẹp giữa núirừng này để dưỡng già. Cái mộng của nó là thế!. Thương ba má nhưng nó sẽ khôngkhóc, lấy nước mắt đó làm đòn bẩy bẩy nó lên với tới những ước mơ.Anh Nhí đi với nó, anh xuống Sài Gòn tìm gì đó làm khi mùa thu hoạch chưa tới,làm cho nó tiền ăn học. Hai anh em vác ba lô đi te te lên dốc, nó đi phăng phăng,tướng đi của đứa con nít mười tám tuổi nghịch ngợm, tự tin lắm và yêu đời lắm.Hai giờ chiều, hai anh em lên xe xuống Sài Gòn. Nó ngồi nhìn ra cửa xe, từng đồithông, từng con dốc bị bỏ lại sau lưng, nhà cửa như có chân chạy thụt lùi về sau,chiếc xe như một kẻ vô tình bạc bẽo, lao nhanh bỏ lại hết mọi thứ sau lưng màkhông hề tiếc nuối, đi thẳng về phía trước. Có lẽ nó phải học như cái xe, bỏ hết lạimọi thứ phía sau, những trở ngại trong cuộc sống, những nghèo nàn đeo mang, mộtlần thử làm ngơ trước những khó khăn, cứ để ba má lo, rồi sẽ có ngày nó đáp lại,không phấn đấu, tương lai mù mịt thì sẽ mãi nghèo. Xe lao nhanh về nơi ươm mầmnhững giấc mơ của nó.Sáu giờ tới Sài Gòn, hai anh em đi xe ôm qua quận 10 nhà nhỏ Quỳnh, nơi nó ở trọlúc thi đại học giờ xuống vẫn ở đó, anh yên tâm rồi đi thẳng qua cảng Sài Gòn.Trước khi anh nói với lại “ Ráng học nha bé Bành” nó cười, “ Ừ, Bành sẽ ránghọc!”.Nhỏ Huỳnh mở cổng đón nó cười thật tươi, nụ cười hớn hở ngày gặp lại, nhỏ xáchvội balô nó ném vào góc nhà, nó vào chào ba má Huỳnh xong rồi hai đứa te te dắtnhau ra quán chè tâm sự.-Bạn học trường gì?-Mình rớt báo chí rồi, học du lịch, còn bạn?-Huỳnh học cao đẳng sư phạm, rớt kinh tế rồi.-Tèn ten! Hai đứa mình đều trượt vỏ chuối hết.Hai đứa vừa ăn chè vừa trò chuyện, hài lòng với cái mình đạt được như là một lờitự an ủi cho sự thất bại vừa qua của những sĩ tử. Nhỏ Huỳnh là bạn nó quen lúcxuống học hè năm 11, quen nhau ngay cái nhìn đầu tiên, trùng hợp sao nhà nhỏcách chổ nó trọ một con hẻm. Nó nhớ mãi ngày đầu gặp gỡ ấy: quen trong lớp, tanhọc, trời mưa, nhỏ đi lấy xe đạp chở nó về. Lại một thằng bạn khác cũng vừa quennhỏ, thấy mưa cho nhỏ mượn áo mưa, nhỏ không mặc lại đưa cho nó, “Bạn mặc đi,Huỳnh có áo khoác rồi”... Dễ thương quá đỗi! Rồi từ đó hai tháng học hè gắn liềnvới kỉ niệm bạn bè, ngày nào cũng qua chở nó đi học, qua chở nó đi chơi, còn nóthì qua nhà nhỏ ngủ khi má nhỏ về quê. Hết hè nó về hai đứa vẫn giữ liên lạc vớinhau. Đúng mười giờ, nó và nhỏ Huỳnh đi bộ về nhà, vừa thấy nó mẹ Huỳnh liềnhỏi:-Sao giờ còn ở đây chưa về ?-Mẹ, bạn con ở đây mà?-Mẹ không cho ở, đi tìm chổ khác ở.-Sao lúc nãy mẹ không nói, giờ mới nói bạn con biết đi đâu ?-Đi kiếm chổ khác ở.-Mẹ không cho bạn con trọ thì cho bạn con ở lại đêm nay, mai bạn con đi tìmphòng.-Không…!Nó đứng nghe mà chết lặng! Cuộc nói chuyện qua lại của hai mẹ con kéo dài,Huỳnh cứ nhất định bảo mẹ phải cho nó ở lại, còn mẹ nhỏ kiên quyết không cho.-Thôi Huỳnh để bạn đi.-Bạn cứ ở đây, kệ mẹ mình chứ bạn có quen ai đâu?-Bạn qua chị bên Tân Bình.Nhỏ Huỳnh nhìn nó ái ngại, không tin lắm, cứ nài nỉ ở lại, nhỏ sẽ năn nỉ mẹ, nhỏcứ khăng khăng, Mẹ không cho thì cứ kệ, cứ ở…Nó cười! Chào ba má Huỳnh,đeo ba lô ra khỏi nhà, nước mắt lưng tròng nhưng nó cố nén lại, trong đầu lo sợ,bàn chân không muốn bước “ Biết đi đâu bây giờ?”. Huỳnh đi bộ đưa nó ra đầuhẻm đón xe ôm quen vì nhỏ sợ nó gặp kẻ xấu.-Có quen ai không đó, thôi bạn vô đi, mẹ mình nói gì kệ, đừng quan tâm.-Có mà, không sao đâu. Huỳnh vô đi.Nó trèo lên xe đi, bước chân lên xe lúc đó nửa muốn xuống nửa muốn lên, lên thìđi đâu đây, xuống thì nó phải ở nhà Huỳnh, nhớ lại câu nói mẹ nhỏ nó quyết địnhngồi lên yên. Xe chạy, nhỏ Huỳnh đứng nhìn theo, nó cũng ngoái đầu lại nhìn chotới lúc Huỳnh khuất mất sau những làn xe, cảm giác trống trải bơ vơ…-Đi đâu con?-Chú cho con xuống chợ Bà Quẹo.Tới giờ nó cũng không hiểu sao lại bảo xuống chợ Bà Quẹo, chắc tại vì nơi đâucũng lạ, chỉ có chợ này là nơi ngày trước chị nó ở đó đi làm một thời gian, nó cóqua chơi đi chợ một vài lần nên có cảm giác quen hơn chăng? Nó không biết!Nhưng chỉ biết là đêm đó nó ở đó chờ trời sáng.-Cẩn thận giỏ xách nha con.-Dạ, con cảm ơn chú.Chú xe ôm dặn dò! Chú quay đầu đi về hướng đó nơi nó vừa mới bước ra với chútbơ vơ lo sợ và không biết đi về đâu đêm nay. Nó đứng nhìn theo cho đến khi chúmất hút nơi cuối con đường, cảm giác như bị bỏ rơi lần hai. Rồi nó đứng khóc,khóc tức tửơi, khóc như thể ai vừa giật mất miếng bánh nó đang ăn, khóc như đứatrẻ lâu ngày không gặp mẹ nay vừa gặp ...