Danh mục

Truyện Thủy Hử - Hồi 11

Số trang: 21      Loại file: pdf      Dung lượng: 138.23 KB      Lượt xem: 6      Lượt tải: 0    
Jamona

Xem trước 3 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Ngày mai Lâm Xung xách đao xuống núi cho lâu la đưa qua sông, rồi ngồi nơi đường vắng chờ người qua lại đặng có ra tay, song chờ đã trót ngày mà không thấy một người nào đi ngang qua đó. Lâm Xung mặt buồn dàu dàu trở về sơn trại . Vương Luân hỏi rằng : - Vậy chớ danh trạng có hay chưa ? Lâm Xung thưa rằng : - Tôi chờ từ sớm mai tới chiều không thấy ai đi qua hết. Vương Luân nói :- Nếu đúng kỳ mà không có danh trạng ,...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện Thủy Hử - Hồi 11 Thủy Hử Hồi 11 Lương Sơn Bạc , Lâm Xung nương náu Biện Kinh thành , Dương Chí trẩy sang Ngày mai Lâm Xung xách đao xuống núi cho lâu la đưa qua sông, rồingồi nơi đường vắng chờ người qua lại đặng có ra tay, song chờ đã trót ngàymà không thấy một người nào đi ngang qua đó. Lâm Xung mặt buồn dàu dàu trở về sơn trại . Vương Luân hỏi rằng : - Vậy chớ danh trạng có hay chưa ? Lâm Xung thưa rằng : - Tôi chờ từ sớm mai tới chiều không thấy ai đi qua hết. Vương Luân nói : - Nếu đúng kỳ mà không có danh trạng , thì ngươi đừng có trở lại đâynữa. Lâm Xung nghe nói lại càng buồn bực lắm. Ngày thứ hai, Lâm Xung lại xách đao xuống đó mà chờ, chờ tới đứngbóng mới thấy một tốp thương khách hơn ba trăm người đầu kia đi lại . Lâm Xung không dám xông ra, phải để cho tốp ấy đi qua tuốt. Lâm Xung lạt ngồi đó chờ cho đến chiều cũng không thấy một ngườinào đi qua đó nữa . Lâm Xung túng phải xuống thuyền trở về trại. Vương Luân thấy Lâm Xung về không, thì hỏi Lâm Xung rằng : - Từ ra ngày nay nhà ngươi cũng về không nữa sao? Lâm Xung thở ra không nói chi hết. Vương Luân cười rằng : - Còn có một ngày nữa thì đúng kỳ, vậy ngươi hãy quảy gói đem theocho sẳn ; như đến chiều mai kiếm không đặng danh trạng thì quảy gói điluôn, đừng có trở lên đây làm chi cho thất công ta nữa . Lâm Xung nghe nói thì mặt buồn dàu dàu, trở vào phòng khách màthan rằng : - Ấy cũng vì bị Cao Cầu hảm hại cho nên mới lưu lạc ra thân khổ sởnhư vầy ! Ðêm ấy Lâm Xung nằm không an giấc. Ngày thứ ba, Lâm Xung quảy gói xách đao xuống núi , qua sông rồiđi lại đường Ðông Sơn mà chờ , chờ cho đến xế cũng không thấy ai đi quahết. Lâm Xung đương ngồi than thở, xảy thấy một người gánh một gánh điphía đường kia xa xa. Lâm Xung lật đật chạy ra, thì người ấy bỏ gánh, chạy trở lại. Lâm Xung rượt theo không kịp, bèn đứng lại than rằng : - Mạng cùng dữ a ! Ðã ba ngay mới gặp một người, lại rượt theokhông kịp ! Thôi ta cũng lấy gánh này đặng chiều lại sề đem về nạp họa mayngười có rộng lòng trừ cái danh trạng cho ta chăng? Bèn quảy gánh trở lại giao cho lâu la, đặng chúng nó cho qua sơn trạimà nạp. Giao cho lâu la xong rồi, thì Lâm Xung cũng trở ra chổ ấy mà chờ. Ragần đến nơi, thì thấy có một người cao lớn ở đầu kia đi lại. Lâm Xung cả mừng mà rằng : - Thiệt là trời cũng giúp cho ta. Giây phút người ấy đi tới thấy Lâm Xung thì nạt lớn rằng : - Quân cường đạo dám cả gan muốn vuốt râu cọp hay sao ? Nói rồi bèn xốc lại đánh Lâm Xung và nạt lớn rằng : - Quân cường đồ, mi giựt hành lý của ta đem đi đâu ? Lâm Xung giận lắm, không nói chi hết xách đao nhảy tới chém nhầu.Hai người đánh với nhau, dư ba mươi hiệp, chưa định hơn thua. Bỗng nghe trên núi có người kêu lớn tiếng rằng : - Bớ hai vị hảo hớn, đừng có tranh đấu với nhau nữa. Hai người nghe kêu đều ngừng tay lại, ngững lên trên núi thì thấyVương Luân, Ðổ Thiên và Tống Vạn dẫn ít tên lâu la xuống núi qua sôngnói với hai người ấy rằng : - Hai vị hảo hớn thiệt là võ nghệ cao cường lắm ; người nầy là LâmXung, vốn anh em với chúng tôi ; còn người mặt xanh đây tên hạ là chi ?Xin nói cho chúng tôi rõ. Người ấy nói : - Tôi là Dương Chí, cháu của Dương Lịnh Công, vốn dòng dỏi ba đờilà Ðại tướng. Lúc tôi còn nhỏ thi đậu Võ cữ , làm đến Ðiện Ti Chế Sứ ; nhơnvâng chỉ Thiên tử sai qua Thái hồ chở hoa thạch về Ðông Kinh. Ði ngangqua Huỳnh Hà, rủi bị giông chìm thuyền, mất hết hoa thạch nên không dámvề phục chỉ , phải lánh qua xứ khác . Nay Thiên tử gia ân xá tội , tôi mớikiếm tiền toan về kinh lo việc công danh. Ai dè qua đày bị người nầy giựtgánh đi , xin chư huynh khiến trả lại cho tôi. Vương Luân hỏi : - Ngươi có phải là Thanh Diện thủ chăng ? Dương Chí nói : - Phải. Vương Luân nói : - Vậy thì xin thĩnh Dương Chế Sứ lên sơn trại uống rượu với tôi, rồitôi sẽ trả hành lý lại cho. Dương Chí nói : - Nếu hảo hớn có lòng cố cập, đem hành lý trả lại cho tôi, thì hay hơnlà mời uống rượu. Vương Luân nói : - Năm kia tôi đến Ðông Kinh ứng thí , thì tôi có nghe danh của ChếSứ . Ngày nay đặng gặp nhau đây thì may lắm, lẻ nào tôi làm thinh để choChế Sứ đi , Xin thĩnh lên sơn trại đàm đạo một đôi lời chớ không phải tôi cólòng chi khác đâu. Dương Chí nghe nói như vậy cũng phải ráng theo Vương Luân vàmấy người ấy qua sông lên sơn trại . Vương Luân lại cho kêu Châu Quí lên nữa. Khi Dương Chí lên tên Tụ nghĩa đường, thì khách chủ ngồi an rồi,Vương Luân khiến lâu la làm thịt dê dọn ...

Tài liệu được xem nhiều: