Danh mục

Tuyết hoa hồng mai

Số trang: 24      Loại file: pdf      Dung lượng: 270.73 KB      Lượt xem: 6      Lượt tải: 0    
Xem trước 3 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

“Chàng, đã bao giờ chàng yêu ta chưa? Đêm đêm, ta không biết tự hỏi lòng câu này bao nhiêu lần. Lần nào cũng tự mình hỏi rồi tự mình trả lời rằng: “ Chàng chưa bao giờ yêu ta.” Ta một mình ôm mối tình si mà chẳng mong được hồi đáp.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tuyết hoa hồng mai Tuyết hoa hồng mai “Chàng, đã bao giờ chàng yêu ta chưa?Đêm đêm, ta không biết tự hỏi lòng câu này bao nhiêu lần. Lần nào cũng tự mình hỏi rồi tự mình trả lời rằng: “ Chàng chưa bao giờ yêu ta.”Ta một mình ôm mối tình si mà chẳng mong được hồi đáp. Là ta không mong hay biết rằng không thể nên lờ đi mong muốn trong lòng? Ta với chàng cùng đường nhưng không chung lối. Chàng là tiên, còn ta… Ma không ra ma, quỷ không ra quỷ.Ta lạnh lùng kiêu bạc, cô độc trong đêm. Không qua lại với ai ngoại trừ lâu chủ. Sống làm người của Lâu chủ, chết vì lâu chủ là lời thề ước ta đã định khi theongười về đây. Có ơn phải trả đó là nguyên tắc, mạng của ta chính là của người. Dẫu biết thế, cớ sao lòng ta vẫn hướng về chàng…”Chàng – Âu Dương Tâm, thần quân Tiên giới người người ngưỡng mộ. Năng lực bất phàm, thọ ngang trời đất. Theo lệnh bề trên đến diệt Dạ Ngọc Lâu.Nàng –Xuất thân bí hiểm, một thân hắc y cùng Ám Dạ khí, tên hiệu: Ám Tử. Tuân lệnh giết chàng vì tồn vong Hắc giới.Hai bên giao đấu dưới đêm trăng mơ hồ lạnh lẽo. Tiếng vũ khí va nhau phát ra thứ âm thanh nặng nề chát chúa. Giống như tâm nàng hiện ngập tràn bi thương. Nàng thấy rõ khuôn mặt khuynh thành của chàng, khuôn mặt cao ngạo lạnh lùng nàng thân thuộc hơn ai hết. Chàng không nhận ra nàng, sa lưới màu đen đã che đigương mặt nàng. Vì giờ nàng là Ám Tử của Dạ Ngọc Lâu, không còn là Tuyết Nhi của chàng nữa. Sân lớn rộng thênh thang, mọi người trong lâu đều tề tựu bao gồm cả lâu chủ.Nàng muốn nương tay nhưng không thể. Hiện tại chàng và nàng đều đang thực thi nhiệm vụ, nàng không thể vì tình riêng mà nương tay với chàng. Nhưng nếu bảo ngày hôm nay, tại đây phải giết chết chàng thì nàng thật không nỡ.Vì không nhận ra nàng nên Âu Dương Tâm hạ thủ không chút lưu tình. Dưới lựcđánh của chàng mặt đất như rung chuyển, thanh âm nứt vỡ vang ầm trời, gió bão bắt đầu nổi lên gào thét. Nàng thì vẫn cố chấp dồn lực chống đỡ.Nàng biết chống đỡ mãi không phải cách hay, bên dưới kia mọi người và lâu chủđang nhìn nàng. Không còn cách nào khác, nàng buộc phải tung ra Ám Dạ khí, đả quanh một vòng tạo thành Hắc Tử Cung vây khốn chàng.Khí lực tà ma tạo thành tường kín, đem Dương Tâm nhất thời giam trong đó. Mộtchiêu chắc chắn không thể đả bại chàng, nhưng nàng thật tâm không muốn cùng chàng giao đấu. Chỉ còn nước tính kế khiến chàng thấy khó mà lui.Sau khi vây khốn Dương Tâm, nàng biến Ám Dạ thành kim châm, nhân lúc chàng bị Hắc Tử cung vây *** mà đả thương chàng. Kim châm có độc, là loại độc gây mất khí lực trong một thời gian ngắn. “ Tiện nhân! Ngươi hạ độc ta!?” Dương Tâm gầm lên đầy giận dữ. Còn nàng vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, ung dung nhìn chàng,Thấy thân bị trúng độc, biết không thể đấu tiếp, Dương Tâm liền đề thăng khí lựcvung Hàn kiếm phá thuật pháp của Ám Tử. Phẫn nộ dùng Băng Huyền chưởng đả thương nàng. Rồi một tiếng sét “ ẦM!!!!!!!!!” vang lên. Tất cả đã biến mất. Mọi chuyện xảy ra chỉ trong chớp mắt. Giữa biển bụi mịt mùng thoáng chốc đã không thấy Âu Dương Tâm đâu. Chỉ có mình nàng, Ám Tử ở lại với đôi vai đẫm máu. Nàng bị thương, nàng vì cứu chàng mà chấp nhận lĩnh Băng Huyền Chưởng làmthương chính mình. Dù rằng với sức Dương Tâm đưa ra khi ấy nàng hoàn toàn có thể tránh. Nhưng… nếu làm thế chàng sẽ chết. Mà chàng chết thì nàng sống có ý nghĩa gì? Chung quy mọi sự vẫn là dụng ý của nàng. Nỗi thê lương dấy lên trong lòng, tim nàng như bị ai đó cào xé. Nàng nhắm mắt dấu đi đau thương, chưng ra bộ mặt lạnh lùng như cũ bước đến bên hồng y nữ tử trước mặt. “ Tỷ! Thứ lỗi muội kém cỏi.” “ Không đâu! Muội đã cố hết sức mình rồi. Mau mau vào trị thương đi. Việc còn lại để tỷ và mọi người lo.”Hồng y nữ tử mỉm cười dịu dàng nói với Ám Tử làm nàng càng thêm hổ thẹn. Nữ tử này chính là Lâu chủ cùa Dạ Ngọc Lâu –Ngọc Linh Linh, cũng là người cứumạng nàng năm năm về trước. Ơn này của nàng cả đời dùng mạng ra trả còn khôngđủ. Vậy mà nay nàng lại vì một nam nhân đi phản bội ân nhân của mình. Thật đáng khinh không phải sao!? Rồi nàng nhếch môi cười, nụ cười sao mà đau thương đến thế.Ám Tử lê tấm thân mệt mỏi trở về phòng của mình. Nàng đi đến đâu máu trên vai nàng nhỏ đến đấy, vết máu trải dài dọc lối đi. Nàng bị thương rất nặng.Cũng phải thôi! Lĩnh nguyên một chưởng như vậy mà chỉ bị thương chừng này đã phúc phần lắm rồi. Nếu lúc đó nàng không nhanh tay rời vị trí đang đứng, để nguyên cho Dương Tâm đả thương trúng ngực thì chắc giờ này nàng đã chết.Vậy mà nàng lại không ...

Tài liệu được xem nhiều: