Danh mục

Uy Phong Cổ Tự-Hồi 1

Số trang: 17      Loại file: pdf      Dung lượng: 177.49 KB      Lượt xem: 14      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Phí tải xuống: 9,000 VND Tải xuống file đầy đủ (17 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Không như những vương tôn công tử khác, đoàn nhân mã của Hứa thiếu gia chỉ vỏn vẹn có bốn người. Tuy nhân số ít nhưng với tài kỵ mã và xạ tiễn bấy lâu nay đã vang danh khắp vùng, khi cùng mọi người bàn định phân chia phương hướng cho ngày săn cuối cùng hôm nay, đơn phương Hứa gia đã tự mình đảm nhận cánh phía bắc,
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Uy Phong Cổ Tự-Hồi 1 Giả Cổ Long Uy Phong Cổ Tự Hồi 1 Dụng văn hay dụng võ? Không như những vương tôn công tử khác, đoàn nhân mã của Hứa thiếu gia chỉ vỏn vẹn có bốn người.Tuy nhân số ít nhưng với tài kỵ mã và xạ tiễn bấy lâu nay đã vang danhkhắp vùng, khi cùng mọi người bàn định phân chia phương hướng cho ngày săn cuối cùng hôm nay, đơn phương Hứa gia đã tự mình đảmnhận cánh phía bắc, giao ba phía còn lại cho sáu công tử thiếu gia, cũng là những nhân vật thuộc dạng vọng tộc thế gia. Hứa thiếu gia tuy có niên kỷ chỉ độ đôi chín nhưng cung tiễn lúc nàocũng lăm lăm trên tay, vóc hình gọn ghẽ trên lưng tuấn mã, thần sắc vànghi biểu của Hứa thiếu gia rõ ràng là có khí độ bất phàm, thật khác xavớt bậc thiếu gia văn nhân nho nhã mà thường nhật ai ai cũng đều nhìn thấy.Nhìn khí phách và nghi biểu uy lẫm đó của Hứa thiếu gia, một trong bagia nhân được tháp tùng cùng Hứa thiếu gia trong dịp săn bắn cuối mùa này chợt chép miệng lên tiếng : – Nếu lão gia nhìn thấy thiếu gia lúc này có lẽ sẽ không hài lòng, lãoUy Phong Cổ Tựgia nào muốn thiếu gia xao nhãng việc văn, mãi mê với những thú vui thô thiển của hạng võ biền. Gương mặt của Hứa thiếu gia đang tươi vui hớn hở vụt trầm hẳn lại :– Mọi người đang lúc hưng phấn thế này. Tạ thúc thúc nỡ nào nhắc đến chuyện văn từ thi học khiến cho bao cao hứng tan biến đi! Vị Tạ thúc thúc mỉm cười : – Tạ mỗ chỉ sợ thiếu gia càng lúc càng vui dễ dàng quên đi những lời lão gia đang kỳ vọng vào thiếu gia. Đến lúc đó, kẻ sẽ bị lão gia mắng vẫn lại là Tạ Phương Điền này. Thiếu gia đừng quên một năm được làm khách ở Hứa gia trang cũng là một năm Tạ mỗ đã gây không biết bao nhiêu phiền nhiễu cho Hứa lão gia. Và lần nào cũng vậy, mỗi khi có chuyện đề cập đến chuyện thiếu gia sắp phải vào Kinh ứng thí, để bắt đầu bước đoạn đường lộ rộng thênh thang của thiếu gia, thì khôngcách này cũng cách khác Hứa lão gia lại mắng khéo Tạ mỗ, cho Tạ mỗ đã vô tình làm hư hỏng thiếu gia. Nỗi lo của Tạ mỗ lẽ nào thiếu gia không hiểu. Hứa thiếu gia vụt chau mày :– Tiểu điệt thừa nhận gia phụ có phần nào đổ trách nhiệm cho Tạ thúc thúc. Nhưng đáng lý ra gia phụ phải hiểu thật thấu đáo, rằng gia phụ đã quá lo xa và đó lại là nỗi lo quá đáng. Vì có bao giờ tiểu điệt xao nhãngviệc văn chương thơ phú, có bao giờ mỗi khi gia phụ bàn luận việc văn, tiểu điệt lại tỏ ra kém cỏi không đủ lý lẽ để cùng gia phụ tranh luận?Hay nói đúng hơn, suốt một năm qua, từ khi Tạ thúc thúc nể mặt, chịuở lại tệ gia, chịu truyền thụ kiến văn và võ học cho tiểu điệt, nói thật đóUy Phong Cổ Tự cũng là một năm mà lúc nào tiểu điệt cũng sẵn sàng cho việc ứng thí.Thế mới hiểu, văn và võ tuy là hai thái cực trái ngược nhưng lại có thể bổ sung lẫn nhau, một thể lực sung mãn mới có một trí tuệ minh mẫn. Tạ Phương Điền cười gật : – Nếu sự thật thiếu gia đã thấu triệt như vậy, chính Tạ mỗ cũng mãnnguyện. Vì ít nào Tạ mỗ cũng có công, không phải có tội khi giúp thiếu gia hoàn thành kỳ vọng của lão gia. Nhân đây, Tạ mỗ cũng có một lời nói thật lòng, nếu ngay những ngày đầu chỉ điểm chút căn cơ võ họccho thiếu gia, giả như thiếu gia quá kém cỏi, không thể lĩnh hội nhữnggì được chỉ điểm, ắt hẳn Tạ mỗ đã nói lời từ biệt từ lâu, đâu phải nấn ná duy trì suốt một năm như lời thiếu gia đã nài nỉ? Vả lại cũng phải nói thêm, thiếu gia như là người bẩm sinh vốn được trời phú cho thiên tàivõ học. Nay văn võ kiêm toàn, sau này thiếu gia được bảng hổ đề danh,nếu Tạ mỗ được tin này sau khi thiếu gia được triều đình bổ làm một vị đại quan, có lẽ Tạ mỗ sẽ không lấy đó làm lạ. Hứa thiếu gia vụt tròn mắt, nhìn sững vào Tạ Phương Điền : – Lời của thúc thúc như muốn ám chỉ đã đến lúc phải ra đi? Tạ Phương Điền gật đầu :– Thời gian thấm thoát trôi nhanh thật. Mới đó mà đã tròn một năm kể từ khi Tạ mỗ lâm nạn và vô tình được thiếu gia không nề hà bao công khó và tổn phí để cứa mạng Tạ mỗ. Ta... Hứa thiếu gia vừa nhăn mặt vừa xua tay : – Lại như thế nữa! Chính Tạ thúc thúc từng khuyên dạy và đúng như lời cổ nhân răn bảo: quân tử thi ân bất cầu báo. Việc cứu nguy cho Tạ thúc thúc độ nào chỉ là việc tiểu điệt không thể không làm. Huống chiUy Phong Cổ Tự một người có thể chất khoẻ mạnh như Tạ thúc thúc giả như lần đó không có sự giúp đỡ của tiểu điệt, thiết nghĩ, người như Tạ thúc thúccũng không dễ dàng mất mạng, ân đó có xá gì mà Tạ thúc thúc cứ mãi để tâm? Tạ Phương Điền nhìn Hứa thiếu gia bằng ánh mắt thần phục :– Nếu không phải Tạ mỗ đã là khách của Hứa gia trang trong suốt mộtnăm qua, nếu ch ...

Tài liệu được xem nhiều: