Là người đang tuyệt vọng, đang mất dần nhận thức và chỉ còn lại cơn phẫn hận tột cùng, người như thế hoặc giả còn chút sức lực nào để thể hiện bằng hành vi thì hành vi đó cũng đang được Cầm Phong thể hiện! Chàng thực hiện bằng bản năng hơn là bằng lí trí, bằng nhận thức! Phải lôi Hứa Thuận xuống đáy nước cho bằng được đó là điều chàng đã làm. Phải giữ Hứa Thuận ở đáy nước càng lâu càng tốt, đây là điều Cầm Phong đang thực hiện. ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Uy Phong Cổ Tự-Hồi 29 Giả Cổ Long Uy Phong Cổ Tự Hồi 29 Tâm pháp Uy Phong Là người đang tuyệt vọng, đang mất dần nhận thức và chỉ còn lại cơnphẫn hận tột cùng, người như thế hoặc giả còn chút sức lực nào để thểhiện bằng hành vi thì hành vi đó cũng đang được Cầm Phong thể hiện! Chàng thực hiện bằng bản năng hơn là bằng lí trí, bằng nhận thức!Phải lôi Hứa Thuận xuống đáy nước cho bằng được đó là điều chàng đã làm. Phải giữ Hứa Thuận ở đáy nước càng lâu càng tốt, đây là điều Cầm Phong đang thực hiện.Cốt ý là tạo cơ hội hãn hữu cho Đường Hải Yến thoát mạng, với ý nghĩduy nhất cuối cùng này còn đọng lại trong nhận thức Cầm Phong ngay khi chân chạm mặt nước vẫn cố sức lôi Hứa Thuận đi. Xung quanh nước bao phủ, lại còn rất giá lạnh nữa, Cầm Phong phải gắng lắm mới có thể nhích đi từng bước chân!Phản ứng chống lại của Hứa Thuận yếu dần rồi dừng hẳn, Cầm Phong cảm nhận được điều này nên càng cố sức lôi gã đi. “Chỉ một lúc nữa thôi, gắng một lúc nữa thôi! Dù sau đó gã thoát, gãUy Phong Cổ Tự không cùng chết với ta, nhưng cũng đủ thời giao cho nàng thoát! Chỉ một lúc nữa thôi... gắng một lúc nữa thôi...”Được mệnh lệnh tối hậu này thôi thúc, Cầm Phong vậy là vẫn bước đi!Và Cầm Phong vì đang lúc nhận thức dần dần biến mất nên không nhậnra cũng không lấy làm lạ về việc tại sao chàng bế khí đã lâu nhưng cáichết vẫn chưa chịu đến. Tương tự, thời gian bế khí quá lâu như thế này cớ sao đã không có sự thôi thúc nào bắt chàng phải thổ nạp, phải đổi hơi như bất kì ai lâm cảnh này cũng phải như vậy?Đã không nhận ra thì còn gì để lấy làm lạ, để suy nghĩ và để tìm lời giải thích. Cầm Phong đi vẫn đi, lôi vẫn lôi Hứa Thuận! Gã rất ngoan ngoãn, không còn phản kháng, không còn co chân đạp vung tay đánh nữa!Có chăng không hiểu sao càng lúc thân hình gã càng nặng, khiến CầmPhong dù đang di chuyển theo bản năng thôi thúc cũng phải cảm nhận là đang di chuyển ngày càng khó.Mặc, kéo vẫn phải kéo! Kéo được đến đâu hay đến đấy! Khó cũng phải kéo!Kéo đến lúc không thể kéo không thể lôi được nữa, Cầm Phong khuỵu xuống!Tuy vậy, tứ chi chàng vẫn bò, vẫn trườn và vẫn liếp tục lôi Hứa Thuận theo sau. Cứ như thế cho đến lúc chàng hoàn toàn bất động kiệt lực! Chàng thiếp đi và mơ hồ mãn nguyện...Toàn thân ấm dần, Cầm Phong tỉnh lại. Quá đỗi ngạc nhiên, sao chàngbỗng hiện diện ở giữa một thạch thất phủ băng như thế này. Chàng ngồiUy Phong Cổ Tự bật dậy, úy sao nội lực bản thân lại tràn trề sung mãn như thế này? Chàng xạ mắt nhìn quanh.Quái lạ, Hứa Thuận cũng nằm gần đó, gã đã chết với một lỗ thủng khá sấu giữa huyệt Mi Tâm. Còn nữa, lờ mờ giữa lớp sương vụ mờ ảo, Tạ Phương Yến. Sao nàng cũng hiện diện ở đây? Và ai kia, ai đang ngồi ngay phía sau nàng, truyền lực cho nàng.Đây là đâu? Chàng rất muốn lên tiếng hỏi, và nhân vật kia là ai, sao lại truyền lực cho Tạ Phương Yến, chàng càng thêm muốn lên tiếng hỏi cho minh bạch điều đó!Nhưng kịp nghĩ lại, chàng ngồi yên. Diện đối với phương vị Tạ PhươngYến đang được một lão nhân xa lạ truyền lực, Cầm Phong khép hờ hai mắt và tọa công.Sau nhiều điều đáng phải kinh ngạc về những gì kỳ quái vừa nhìn thấy,nếu Cầm Phong vẫn còn đủ công phu hàm dưỡng để kìm nén và không tạo nên bất kì sự kinh động nào thì bây giờ với những điều phát hiện mới về những điều vừa mới xảy ra trong chính nội thể, chàng cũng đủ điềm tĩnh để giữ kín sự kinh ngạc!Chàng chỉ ngấm ngầm suy nghĩ tìm hiểu và hài lòng với tất cả những gì đang thực diễn ra trong chính nội thể chàng! Bị chìm vào làn nước giá lạnh, nội thể của chàng dù vô lực cũng phải có phản ứng nhất định. Nhận thức cũng bị tan biến, vô tình đặt chàngvào cảnh ngộ đạt mức vô ngã. Kinh văn Vô Ngã Bát Mạch công vậy làcó cơ hội, có điều kiện phát huy diệu dụng. Bát Đại Mạch trong ngườivậy là đã được khai thông kể cả nhị mạch trước kia bị Chí Thiện ThiếuUy Phong Cổ Tự Lâm tăng phá hủy cũng được khôi phục.Bát Đại Mạch khai thông, tạo điều kiện cho bí thuật thổ nạp Dịch Cânkinh phát sinh diệu dùng, giúp Cầm Phong tuy đã bế khí lúc ở đáy nước vẫn tiếp tục duy trì sinh mạng. Sau cùng, do sự tình cờ nào đó, không loại trừ việc đã được lão nhân thần bí kia cứu mạng, chàng đã từ chỗ có nước ngập tràn bỗng hiện diện ở tại đây. Đến lúc này, tâm pháp thượng thừa từ kinh văn UyPhong đã tự thôi thúc, tự dẫn lưu, đầu tiên là để kháng lại lãnh khí nhất định phải có rất nhiều ở thạch thất phủ băng này. Sau đó do nội kình xuất hiện sung mãn đã làm thân thể chàng ấm dần lên! Chàng phải tỉnh lại, đó là điều chắc chắn, diễn biến xảy ra như thế, đó cũng là điều chắc chắn, không thể chối cãi, không thể phủ nhận! Vừa nghĩ đến đây, chàng vụt mở mắt! Thanh âm của lão nhân thần bí đang rành rọt vang lên : – Người biết trấn tĩnh, biết nhẫn nại, bản lãnh này chỉ có hơn chứ không thể kém phụ thân ngươi! Làm ta cứ nơm nớp lo sợ e ngươikhông có bản lãnh đó, sẽ gây kinh động, làm hại đến ta, nhất là hại cho ý trung nhân của ngươi! Khá lắm, hài tử! Nghe không sót lời nào và Cầm Phong có thừa nhẫn nại để chờ nghe lão nhân nói cho kỳ xong! Nghe để hiểu, để có suy đoán và để có nhận định! Khi đã có nhận định, Cầm Phong từ đứng lên :– Để giải trừ độc chất Tuyệt Mệnh sa, xem ra lão trượng chính là bậc kì nhân ẩn thế! Vãn bối xin mạn phép hỏi đến tính danh ...