Vẫn nấp kín trong tàng cây dày đặc giữa một không gian hoàn toàn mờ tối của một nơi mà bất kỳ ai cũng phải nghĩ là đáy vực, Hứa Phong hoàn toàn im lặng và chờ nghe những động tĩnh nếu có ở bên trên miệng vực.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Uy Phong Cổ Tự-Hồi 6 Giả Cổ Long Uy Phong Cổ Tự Hồi 6 Mưu đồ báo phụcVẫn nấp kín trong tàng cây dày đặc giữa một không gian hoàn toàn mờ tối của một nơi mà bất kỳ ai cũng phải nghĩ là đáy vực, Hứa Phong hoàn toàn im lặng và chờ nghe những động tĩnh nếu có ở bên trên miệng vực. Lâu thật lâu, khi có cảm giác đêm đã về và có lẽ Tạ Phương Điền vìnghĩ Hứa Phong đã chết nên bỏ đi, Hứa Phong nhẹ nhàng dịch chuyển thân mình. Nương theo từng nhánh cây to bằng cổ tay, Hứa Phong chầm chậm chui vào lòng một sơn động âm u. Cũng chầm chậm như vậy, Hứa Phong bắt đầu tự xé rách y phục ởnhiều chỗ. Sau đó, khi đã cố tình làm cho đầu tóc rũ rượi có thể che kín phần nào diện mạo, Hứa Phong còn dùng đất để bôi bẩn khắp người. Chỉ khi kiểm lại toàn bộ những gì vừa thực hiện, xem xét toàn bộ kế sách đã nảy ra, và dần dần hình thành gần như là hoàn chỉnh, Hứa Phong tự ban cho bản thân một nụ cười hài lòng. Chui sâu hơn vào sơn động, Hứa Phong như người đã thông thuộcUy Phong Cổ Tựđường đi lối lại, cứ thản nhiên lách dọc lách ngang, đi xuyên qua từng khe đá bất ngờ xuất hiện hoặc ở phía trước hoặc ở hai bên tả hữu. Và Hứa Phong cứ thế đi mãi, đi cho đến kỳ cùng...Với dáng vẻ thiểu não cần phải có, như những kẻ lang thang thường lẩn quất xuất hiện quanh đây, Hứa Phong tiến dần đến Hứa gia trang. Và dù là thật hay giả, ngay khi Hứa Phong vừa nhìn thấy cảnh hoang tàn đổ nát không thể ngờ là có ở một nơi trước kia từng là Hứa gia trang. Hứa Phong quy người xuống ngã vật ra. Vậy là hết, Hứa Phong thầm kêu lên phẫn nộ, Hứa gia trang đã bị phá hủy và có lẽ toàn bộ những ai từng lưu ngụ sinh sống ở Hứa gia trang cũng đã bị sát hại. Tạ Phương Điền chỉ là người tráo trở khi bảo bình sinh chưa từng hạ thủ những ai kém thế hơn.Cũng như lúc Tạ Phương Điền bảo không nỡ sát hại Hứa lão gia vốn làvăn nhân bạc nhược, Tạ Phương Điền chỉ là người nói dối, một kẻ khẩu Phật tâm xà... Sau một lúc lâu bất động vì để toàn thân và toàn bộ nhận thức đắm chìm vào nỗi uất hận ngập tràn, Hứa Phong chệnh choạng đứng lên. Rồi cũng lảo đảo như thế, Hứa Phong cố nén những giọt lệ chực tuôn trào, tiến dần về phía đổ nát. Hứa gia trang chỗ nào cũng có thể phóng hỏa thì giờ đây chỉ còn lại đống tro tàn, nơi nào quá kiên cố không thể phóng hỏa thì bị đập phá tan hoang, khiến cảnh tượng vụt biến thành thảm cảnh không có gì so sánh nổi. – Ê! Đứng lại! Hứa Phong vì nghe tiếng kêu bất thần phải giật mình quay lại.Uy Phong Cổ Tự Và thật may, ngay khi Hứa Phong há miệng định lên tiếng gọi những người vừa bất ngờ xuất hiện thì một trong những người đó đã trịnh thượng bảo : – Thảm án đã xảy ra và xảy ra ngay nơi lưu ngụ của Hứa đại nhân.Quan quân thế nào cũng đến đây tra xét, những kẻ chuyên hôi của như ngươi khôn hồn thì hãy cút xéo đi. Trừ phi ngươi muốn bị quan quân nghi ngờ, cho người là hung thủ đã gây ra thảm án này thì mặc ngươi. Sau này đừng trách bổn thiếu gia sao không khuyên bảo trước. Hừ!Hứa Phong ngậm miệng lại, tuy cay đắng vì bị cho là một kẻ du thủ duthực, lại bị nghi ngờ là hung thủ đã nhẫn tâm gây án, nhưng trong thâm tâm vẫn mừng.Vì nếu bọn thiếu gia công tử kia, những kẻ cách đây không lâu đã cùngHứa Phong săn bắn, còn không nhận ra Hứa Phong trong hình hài nhơ bẩn này thì cho dù bây giờ có chạm mặt Tạ Phương Điền Hứa Phong tin tưởng lão cũng khó nhận ra.Vả lại Hứa Phong cười thầm, lúc Tạ Phương Điền chỉ điểm thuật dịchdung và cách cải trang, có lẽ Tạ Phương Điền cũng không thể ngờ Hứa Phong lại dùng cách của lão để đối phó với chính lão.Hứa Phong trong bộ dạng thiểu não, vừa cúi gầm đầu vừa lủi thủi bỏ đi. Khi đi gần bọn thiếu gia, Hứa Phong càng thích ý hơn khi nghe họ thầm thì bàn bạc :– Không ngờ Hứa đại nhân suốt một đời thanh liêm lại gặp phải kết cục bi thảm này. Có lẽ gã Hứa Phong cũng chung số phận! – Y làm sao thoát? Không biết đây là hành vi của bọn thảo khấu nào? Chúng ra tay độc ác như vậy, có lẽ chó gà cũng bị giết sạch.Uy Phong Cổ Tự– Hà...! Tuy bọn ta không ưa gì gã Hứa Phong nhưng gã yếu mệnh như vậy, nghĩ cũng tiếc cho gã. Bằng không, trong lần ứng thí này, người tài hoa như gã lo gì không đỗ đạt vinh quy? Vậy đó Hứa Phong nghĩ khác với giới giang hồ chỉ toàn những hạng khẩu Phật tâm xà, bọn văn nhân như lũ thiếu gia công tử này dù là người độc mồm độc miệng, luôn tỏ ra đố ky lẫn nhau nhưng nói cùng họ lại là hạng khẩu xà tâm Phật. Vụt thở dài, Hứa Phong chợt nghĩ :– “Dù biết như vậy, nh ...