Danh mục

Vạch chì ranh giới

Số trang: 7      Loại file: pdf      Dung lượng: 155.89 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Phí tải xuống: 3,000 VND Tải xuống file đầy đủ (7 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

- Các em trật tự! Kể từ hôm nay, lớp ta sẽ có một bạn mới! Em tự giới thiệu đi! – Cô giáo nhìn tôi, mỉm cười. - Ahh...Uhm...Mình tên là Phạm Thùy Linh...uhm...rất mong được các bạn giúp đỡ! Tôi bắt đầu nghe thấy xì xầm bên dưới rồi tất cả cùng vỗ tay.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vạch chì ranh giới Vạch chì ranh giới- Các em trật tự! Kể từ hôm nay, lớp ta sẽ có một bạn mới! Em tự giới thiệu đi! –Cô giáo nhìn tôi, mỉm cười.- Ahh...Uhm...Mình tên là Phạm Thùy Linh...uhm...rất mong được các bạn giúpđỡ!Tôi bắt đầu nghe thấy xì xầm bên dưới rồi tất cả cùng vỗ tay. Đợi mọi người đềuim lặng, cô giáo nói - Em tự chọn chỗ ngồi đi!Tôi nhìn lớp một lượt rồi chỉ tay vào chỗ trống cuối lớp bên cạnh cửa sổ. Tiếng xìxầm lại nổi lên, lần này to hơn trước. Ầy, chỗ ấy có vấn đề gì à? Kệ, quan trọng làmình thích, với cả làm gì còn chỗ đâu, trừ cái bàn ấy.Ngày hôm sau...Tôi đang ngồi gặm nốt cái bánh mì thì một tên con trai tiến đến, vứt cái ba-lo củahắn lên bàn đánh cái “phịch” rồi ngồi xuống cạnh tôi. Tôi hạ cái bánh xuống, cốnuốt nốt miếng bánh mì rồi ngước lên:- Cậu làm cái gì thế?- Ngồi, hỏi buồn cười. - Hắn đáp, tay vẫn nghịch cái ipop.- Đây là bàn tôi, sao cậu lại ngồi chứ? - Tôi khó chịu.- Ế, tôi mà không biết sao? - Hắn ngước lên, nhìn tôi. – À, học sinh mới, chả trách!Trông tạm được, tóc ngắn kính trắng, đúng lời thằng Duy!- Tôi hỏi cậu là sao cậu lại ngồi ở đây, trả lời đi chứ! – Tôi gắt.- Hử, tôi mới là người hỏi cậu câu đó đấy, đây là bàn tôi.- Bàn cậu á?? – Tôi há hốc mồm.- Tôi tưởng cậu ngưỡng mộ quá nên mới xin ngồi cạnh. hehhe...- Hử ? Ngưỡng mộ cái con con khỉ! Tôi biết cậu là ai đâu! Hôm qua làm gì thấycậu đâu?- Hôm qua tôi nghỉ.Tôi bắt đầu hiểu ra và ấp ũng.- Nghỉ...nghỉ à? Trời ơi, thế là tại tôi à? hix hix...Nhưng mà không tính, tại cậunghỉ! Tôi có biết cậu ngồi đây đâu! Tôi sẽ xin cô chuyển chỗ!- Nếu cậu muốn ba đứa chen vào một cái bàn bé tí thì cứ việc! - Hắn vênh mặtkhoái chí.Ừ nhỉ, cả lớp hết chỗ rồi, trừ chỗ này. Tôi thì thế nào cũng được, chỉ cần khôngngồi cạnh tên này vừa kiêu lạivừa...điệu nữa, theo cái kiểu mà cậu ta đeo một đống vòng vèo ở tay trái. Nhưngvấn đề là ở chỗ, có ai vui lòng cho tôi ngồi “bon chen” vào không. Hazzz.... cuộcđời là một chuỗi bất hạnh....- Không định gặm nốt cái bánh mì của cậu à? - Hắn cười chế diễu.Tôi chợt nhớ ra cái mà mình cầm từ nãy đến giờ, nhưng mà lạnh ngắt rồi, mà còntâm trí đâu mà ắn mới uống nữa! Hừ...- Mang về nhà ăn tiếp à? - Hắn lại cười cái điệu cười xấu xí khi thấy tôi nhét mẩubánh vào cặp.- Mang về để sọt rác, lớp có sọt rác đâu! – Tôi hằn học.- Ừ nhỉ, văn minh đáng học tập! Chậc!Tôi chẳng nói gì thêm, chỉ lôi đống sách trong cặp xếp gọn vào ngăn bàn và cuốnSGK hoá tiết tới ra xem trước bài. Tôi vừa làm xong xuôi thì cũng vừa lúc cô giáoHoá vào lớp .Giờ vẽ.- Ê này, cậu có tẩy không?Tôi đang ngắm mấy tán hoa sữa ngoài sân trường, chắc hắn hỏi ai .- Này ơ... “tóc ngắn, kính trắng” ơi!Tôi quay lại, tay vẫn chống cằm:- Cậu gọi tôi à?- Chứ còn ai vào đây nữa! Cả lớp mình có mỗi cậu tóc ngắn, đeo kính gọng trắng!- Ồ, vinh hạnh nhỉ!Hắn cười..hiền hiền:- Tôi mượn cục tẩy!Ối giời, hoá ra là mượn đồ! Thảo nào tự dưng hiền thế! – Tôi cộc lốc:- Không. Của ai người nấy...- Cho mượn! - Hắn chen ngang rồi nhanh tay chụp lấy cụa tẩy của tôi trên bàn. Tôichưa kịp phản ứng gì thì hắn đã trả lại bằng cách đặt cục tẩy vào chỗ cũ hết sứcnhẹ nhàng.- Cậu đúng là cái đồ... – Tôi chợt ngây người ra khi thấy hắn cười một điệucười...hiền hiền nhưng rạng rỡ hơn lúc nãy, rồi cúi xuống hí hoáy vẽ bài. Côngbằng mà nói, công nhận, hắn đẹp trai, nhất là khi hắn cười... “vớ vẩn!”, tôi thốt lênkhe khẽ khi chợt nhớ ra hắn chính là nguyên nhân tôi muốn chuyển chỗ. Ôi, ước gìcái bàn này chia ra nhỉ? Giá mà có cái kiếm phân đôi của Doraemon ở đây...A!Chia đôi! Phải rồi! Haha...Tôi không thể chia cái bàn này thành hai cái bàn nhỏ,nhưng tôi có thể chia đôi thành hai phần diện tích thuộc sỏ hữu riêng mỗi người.Haha...Mình thật là thông minh Haha...Thế là tôi lục tục lôi bút chì và thước kẻ ra đo đạc. Hắn ngạc nhiên:- Làm gì thế nhóc?- Nhóc? Ai là “nhóc”? – Tôi xù.- Hihi...cậu đó! Trông loắt choắt thế còn gì. Với cả tôi có biết tên cậu đâu!- Tôi mà loắt choắt á? Thấp hơn cậu có một chút thôi!- Ừ, nếu cậu nghĩ 26 cm là một chút!- 26 cm? Cậu đo rồi chắc? – Tôi cong môi.- Đoán thế. Hì hì. Nếu không thích gọi là nhóc thì gọi là “tóc ngắn lủn củn” nhá!Dễ thương ra phết!- Không!!!- Thế thì “kính trắng”? - Hắn gãi má, mắt ngếch lên trần nhà.- Tôi không có họ hàng với MC chương trình “Chúc bé ngủ ngon!” Ừm... được rồi,tôi sẽ nói cho cậu biết tên tôi. Nhưng thế thì tôi thiệt.- Thiệt gì? – Hắn nhíu mày.- Tôi cũng có biết tên cậu đâu?- Hahaha...Cậu trẻ con nhỉ? Tôi là Hoàng Minh, Phạm Hoàng Minh! Một cái tênrất đẹp.- Xì. Bình thường hơn cả cái tên bình thường khác!Nghe vậy, hắn thôi không toe toét nữa. Hừm...Hắn nói tên của hắn rồi, bây giờ đếnlượt mình. Tôi chần chừ.- Nói tên của cậu đi! - Hắn sốt ruột.Bất đắc dĩ, tôi đành mở miệng ra nói. Nhưng trước khi cái miệng nó định phát raâm thanh thì tôi lại nghĩ ra một kế đến là hay ho. Haha... đã bảo mình thông minhmà... Nghĩ là làm, tôi lôi quyển vở trong ngăn bàn ra, giơ cho hắn xem vì ...

Tài liệu được xem nhiều: