Lùi một bước để cho thời gian xóa nhòa đi tất cả vì có ai muốn làm kẻ ngốc bao giờ. Một mùa Valentine lại qua, hết thật rồi, hết tất cả. Nhưng sao vẫn có nỗi nhớ, có chút buồn dường như không chịu ra đi, đành đặt một dấu chấm hết nhỏ xinh.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Valentine của người thứ ba Valentine của người thứ baLùi một bước để cho thời gian xóa nhòa đi tất cả vì có ai muốn làm kẻngốc bao giờ.Một mùa Valentine lại qua, hết thật rồi, hết tất cả. Nhưng sao vẫn có nỗinhớ, có chút buồn dường như không chịu ra đi, đành đặt một dấu chấmhết nhỏ xinh. Trái tim người ấy không còn chỗ cho mình và mình cũngkhông đủ sức để hy vọng nữa. Dù có trốn tránh hay chối cãi thì không aicho phép mình phủ nhận: mình chỉ là người thứ ba, một nửa dư thừamà tình yêu không nên có.Đến sau một người cũng là sai nhỉ? Mình đáng ghét hay đáng thươngđây? Một Valentine chỉ có thể dõi mắt nhìn theo những đôi tình nhântrên phố. Cô đơn! Con phố dài đông đúc là thế mà tại sao vẫn thấy nó tẻngắt, trống trải như trái tim của chính mình. Nỗi buồn cứ như dâng dầnlên trong từng hơi thở, giá như nước mắt có thể chảy thì sẽ không đauđến thế. Mí mắt bỏng rát nhưng nước mắt vẫn gan lỳ không rơi, mặc cholồng ngực quặn thắt đến nghẹt thở. Đau!Dường như đêm nay mọi thứ đều hoàn hảo, tất cả lấp lánh, ánh sáng baobọc lấy những đôi tình nhân trên phố. Những bông hồng rực rỡ, nhữngmiếng chocolate ngọt - đắng, những chiếc hôn nồng... Tất cả đều chẳngphải của mình. Co mình lại trong một góc nhỏ quán cafe, sao vẫn thấylạc lõng và vô duyên quá thể. Ánh đèn mờ ảo không đủ che chắn cho kẻcô đơn, ly trà vơi dần và nhạt đi hơi ấm nhưng tại sao nỗi buồn vẫn cứdâng lên? Nhấc điện thoại, muốn nhắn tin cho một ai đó nhưng rồi lại sợsẽ làm buồn một người khác nữa. Cố gồng mình ngăn một tiếng thở dài.Đêm nay có lẽ anh phục vụ cũng chợt thấy ái ngại cho cô bé co ro tronggóc tối, tiếng hát vang lên. Trong tình yêu, ta đã trao nhau, hãy quênniềm đau, liệu có dễ dàng quên như thế không để rồi đêm mai ai đưaem về, mình em trên hè phố vắng, đêm mai ai đưa em về, mắt em lệ ướtlong lanh. Phải rồi, đêm nay ai đưa mình về nhỉ? Mình đang uống tràchứ có phải cafe đen đâu mà sao đắng ngắt.Cuộc đời vẫn luôn cần sòng phẳng, ngay cả chúng mình cũng thế đúngkhông anh? Em đã mượn anh của người ta thì phải trả lại thôi. Anhkhông thuộc về em, em biết. Trò cút bắt cũng đến lúc phải dừng lại rồi.Em hướng về anh mà làm đau một người khác, để giờ đây em phải nhậnlấy nỗi đau cũng y như thế. Anh hướng về ai khác mà bỏ lại em? Côngbằng quá, đúng không? Nhưng sao em vẫn thấy mình như đang mắc nợ.Biết nói thế nào đây?Giá như em có thể yêu người ấy! Giá như em có thể để cho người ấy rađi, bắt đầu một tình yêu khác. Em có quá trẻ con khi em tự chấp nhậnlàm người dự bị của anh nhưng lại giữ người ấy lại để làm tấm thẻ bảohiểm cho mình? Em biết những nỗi đau của người thứ ba, biết sự tủihờn, ghen tị ấy đáng sợ đến mức nào nhưng em vẫn cố níu kéo anh, níukéo người ấy để rồi mọi việc cứ rối lên như một mớ dây leo chằng chịt,đầy gai góc.Rồi em cũng phải buông tay, giữ mãi thứ không thuộc về mình sao đượcvà rồi người ấy cũng bước đi. Chỉ còn lại mình em rơi rớt trong chiềuvới không gian tẻ ngắt, đêm nay ai đưa em về? Chỉ mình em thôi, ừ nhỉ,một mình!Valentine của em được gói lại bằng nỗi nhớ. Giá như người ta có thểquên nhau dễ dàng như xé đi một trang vở, những kỷ niệm có thể tẩy đinhư những nét bút chì thì cuộc sống sẽ đơn giản biết bao. Em lặng lẽ ravề, không khóc cũng không cười khi nghĩ tới anh đang ở bên ai đó. Emđã nghĩ rằng mình có thể chấp nhận tất cả để ngoan ngoãn làm nhân vậtthứ chính trong tình yêu của anh nhưng sao khó quá, giống như mộtkhung hình trái tim không đủ chỗ cho ba nửa mảnh ghép. Em không đủsức để bon chen tìm một chỗ đứng trong trái tim anh khi anh cũng chẳngcòn đủ thời gian để nghĩ tới em. Mệt mỏi lắm!Tiếp tục những bước chân lạc lõng trên đường và rồi chợt nhớ ai đó đãnói với mình rằng: Tình yêu ra đi để lại những vết cắt và nỗi đau nhưlưỡi dao sắc bén. Dù bị thương, dù đau đến tột cùng vẫn không ngừngbước thì khác nào kẻ ngu si mà tình yêu của kẻ ngu si, có lẽ là tình yêusâu đậm nhất.Thôi thì mình đành kết thúc khi còn có thể bắt đầu, đành lùi bước khi vếtthương mới chỉ là vết xước, cho anh ra đi khi kỷ niệm chưa đủ nhiều đểgặm nhấm đến suốt đời. Lùi một bước để cho thời gian xóa nhòa đi tấtcả vì có ai muốn làm kẻ ngốc bao giờ!.