Danh mục

về với bình yên

Số trang: 10      Loại file: pdf      Dung lượng: 192.93 KB      Lượt xem: 6      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

1. Đã bao lâu rồi nhỉ? Cũng đã hơn một tháng rồi, tôi không ra biển cùng Hải Anh-cậu bạn từ thuở mẫu giáo và cũng là người mà tôi yêu thương, chúng tôi đang về với biển về với người bạn bình yên…. Những vòng xe cứ lăn đều trên con đường trải dài
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
về với bình yên về với bình yên1.Đã bao lâu rồi nhỉ?Cũng đã hơn một tháng rồi, tôi không ra biển cùng Hải Anh-cậu bạn từthuở mẫu giáo và cũng là người mà tôi yêu thương, chúng tôi đang vềvới biển về với người bạn bình yên….Những vòng xe cứ lăn đều trên con đường trải dài những đồi cát trắng,và rồi dừng lại ở bãi cát quen thuộc, nơi những đợt sóng biển vô tình xôvào bờ cát vỡ đôi thành những bọt nước li ti, nhẹ nhàng và êm đềm.Vẫn mùi hương nhè nhẹ, vẫn giọng nói trầm trầm quen thuộc, Hải Anhkể cho tôi nghe những gì xảy ra với cậu ấy trong một tháng qua, cậu ấynói: “cậu biết không, tớ nhớ biển lắm,ở nơi ấy không có biển , và hơnhết ở nơi đó không có cậu, Phương Nghi à, tớ nhớ biển như nhớ cậu, tớthích lắng nghe biển, lắng nghe lời thì thầm của biển và tớ yêu biển nhưtớ yêu…”.Tiếng sóng biển dào dạt, mùi của biển đang xong vào hốc mũi, làm tôingớ ra không nghe nốt được câu nói của cậu ấy. Tôi hỏi trong tiếng sóngbiển và tiếng gió đang lấn dần giọng nói của tôi: “cậu nói gì thế? Tớnghe không rõ”. Hải Anh không quay lại nhìn, nhưng tôi cảm nhận đượccậu ấy đang mỉm cười, cậu ấy hét to như lấn át cả tiếng sóng biển “tớ nóitớ yêu biển, tớ mãi mãi yêu biển”….Hải Anh quay lại và nói tiếp “cậu cómuốn chơi trò đuổi bắt như lúc nhỏ nữa không?”, nhìn cậu ấy hồi lâu,nhưng rồi vẫn nở nụ cười và bắt đầu cuộc rược đuổi…Ngoài kia nhữngđợt sóng cứ vô tình vỗ vào bờ cát, như reo vui khi chứng kiến tình bạnđẹp của chúng tôi hay biển đang gào thét bởi những gì sắp xảy ra? Chỉbiết lúc này trên bờ cát trắng hơn hết là một tình bạn đẹp đang sắpchuyển dần thành thứ tình cảm thiêng liêng và cao quí hơn…..Khi những tia nắng cuối cùng đang cố len lỏi qua những áng mây, thìcũng là lúc cả hai đã thấm mệt, tôi ngồi cạnh Hải Anh tựa đầu vào vaicủa cậu ấy, đôi mắt nhìn ra phía xa xăm, lí nhí hỏi: “khi nào cậuđi?”….Hải Anh im lặng nhưng rồi cậu ấy vẫn nói: “mai tớ đi”…. “vậykhi nào cậu về nữa?”…. “ 4 năm!”….câu nói đó như muốn xé nát timgan tôi, mai đi rồi ư? Sao nhanh vậy, tôi chưa kịp chuẩn bị mà, bốn nămư? Một khoảng thời gian dài đúng không, rồi ai sẽ cùng tôi ngắm mặttrời lặng, ai sẽ cho tôi muộn bờ vai để khóc khi tôi buồn và ai sẽ nắm lấytay tôi khi tôi ngà khuỵ? tôi cứ tưởng lần này cậu về với biển và khôngđi nữa, tôi nhớ cậu ấy, những lá thư tôi viết cho Hải Anh, nhưng khôngdám gửi, tôi định mang ra cho H.Anh đọc, nhưng lại thôi, tôi muốn cậuở lại, nhưng tôi cũng muốn cậu đi…. “cậu sang bên đó học tốt chứ?”…“ừ, tốt, tất cả mọi thứ vẫn ổn!”…vẫn ổn ư?, không có tôi bên cạnh cậuvẫn ổn ư? Vậy tôi là gì, là gì trong lòng cậu ấy? áp mặt vào đôi vai gầycủa Hải Anh, và lặng, trân trọng từng khoảnh khắc nhỏ bé còn lại,…..2.“Sao cậu lại im lặng? sao cậu không bảo tớ ở lại cùng cậu? hay đơn giảncậu không muốn tớ ở lại cùng cậu? cậu nói đi, chỉ cần cậu bảo tớ ở lạithì tớ sẽ không đi nữa, tớ sẽ ở lại cùng cậu, sẽ cùng cậu ngắm mặt trờilặn, và sẽ sẵn sàng cho cậu mượn bờ vai này, khi cậu buồn….cậu nói đichỉ cần cậu lên tiếng”Vẫn im lặng, chỉ có sóng mới cất tiếng để phá tan sự im lặng,chỉ có sóngmới hiểu được những gì đang diễn ra ở tận sâu trong đáy lòng của hai kẻngốc nghếch….Mưa! Thật lạ, khi những hạt mưa chưa kịp rơi xuống có cái gì đó đãthấm ướt bờ vai của tôi,…Những vòng xe lại tiếp tục lăn đều, chỉ là có chậm hơn ban nảy, và u uấthơn ban nảy, những hạt mưa vẫn vô tình trút xuống, khiến tôi thấy lạnhvà P.Nghi, cậu cũng lạnh đúng không?, sao cậu vẫn không lên tiếng, chỉcòn ít giờ nữa thì, tớ và cậu sẽ chia tay, …“mai cậu ra chứ? Cậu sẽ tiễn tớ chứ?” -tôi hỏi…. “ừ, tớ sẽ”….sao vậy?, cậu đang buồn à, tớ nghe thấy trong tiếng nói của cậu sự uấtnghẹn, phải chăng cậu đang khóc vì tớ chăng?….im lặng, cậu lại khôngnói, tất cả lại chìm vào sự im lặng, cho đến khi tiếng thắng xe vanglên,….cậu chạy ùa vào, không nghảnh lại nhìn tớ, cậu chạy thật nhanhvào hẻm, để lại nơi tớ một nỗi nhớ thương, gọi với theo, nhưng tớ biếtcậu sẽ không nghe thấy: “nhất định cậu phải đến, nhất định nhé”….vẫnkhông quay lại, chạy đi và khuất dần…3.“Cậu biết không? Tớ không dám quay lại tớ sợ cậu nhìn thấy khuôn mặtđang nhem nhuốm của tớ, tớ sợ lắm, sợ phải rời xa cậu, nhưng tớ lạimuốn cậu đi ….mai tớ sẽ ra tiễn cậu, nhât định, chỉ là tớ sẽ đứng từ xa,nhìn cậu và vẫy chào tạm biệt cậu trong im lặng”P.Nghi khóc, cô ấy khóc thật nhiều, chưa lúc nào lại khóc nhiều đến thế,khóc cho vơi đi, ngoài kia mưa vẫn rơi, vẫn nhennhúng một màu buồn u uất….7h30 sáng“xin cậu, tớ xin cậu, hãy đến để tớ có thể ôm ấp những yêu thương lầncuối, hãy đến để tớ có thể nói lời yêu cùng cậu”Hải Anh, đứng đấy đôi mắt đượm buồn,cố tìm kiếm một ai đó trong vôvọng, cậu cứ nuôi hy vọng và cầu mong cho người ấy đến, cầu mongcho thời gian có thể chậm lại, để người con gái ấy xuất hiện đến bên cậuvà vẫy chào cậu lần cuối , để cậu có thể có thêm động lực sống tiếp chonhững ngày tháng không có cô ấy, những ngày tháng nhạt nhẽo khôngcó tiếng cười và nh ...

Tài liệu được xem nhiều: