Vết sẹo cánh thiên thần Chương 4Tôi lái xe như điên trên đường Hawthorne, vượt qua nhà, vòng lại, cắt qua Beech và quay lại trung tâm Coldwater.Tôi bấm điên cuồng số của Vee.“Có chuyện vừa xảy ra…mình…hắn…nó…bất thình lình…chiếc Neon…”“Cậu nói rời rạc quá. Sao thế?”Tôi lấy mu bàn tay chùi mũi. Toàn thân run bần bật. “Hắn đột nhiên xuất hiện!”“Ai?”“Hắn…” Tôi cố đan những ý nghĩ vào nhau và thốt chúng ra thành lời. “Hắn nhảy đến trước xe!”“Ôi trời. Ôi- trời-ôi-trời-ôi-trời. Cậu đâm vào một con hươu à? Cậu có sao không? Con hươu đó thì...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vết sẹo cánh thiên thần Chương 4 Vết sẹo cánh thiên thần Chương 4Tôi lái xe như điên trên đường Hawthorne, vượt qua nhà, vòng lại, cắt qua Beechvà quay lại trung tâm Coldwater.Tôi bấm điên cuồng số của Vee.“Có chuyện vừa xảy ra…mình…hắn…nó…bất thình lình…chiếc Neon…”“Cậu nói rời rạc quá. Sao thế?”Tôi lấy mu bàn tay chùi mũi. Toàn thân run bần bật. “Hắn đột nhiên xuất hiện!”“Ai?”“Hắn…” Tôi cố đan những ý nghĩ vào nhau và thốt chúng ra thành lời. “Hắn nhảyđến trước xe!”“Ôi trời. Ôi- trời-ôi-trời-ôi-trời. Cậu đâm vào một con hươu à? Cậu có sao không?Con hươu đó thì sao?” Nó nửa như hét toáng lên, nửa như rên rỉ: “Còn chiếcNeon?”Tôi mở miệng, nhưng Vee cắt ngang: “Thôi quên đi. Mình có bảo hiểm mà. Hãynói với mình rằng trên thân cục cưng của mình không vương vãi các phần cơ thểcủa con hươu đó chứ?...Không có phần cơ thể nào của con hươu, đúng không?”Mọi câu trả lời tôi định đưa ra đều như bay biến đâu mất. Tâm trí tôi còn mải nghĩngợi xa xôi. Một con hươu. Hay tôi giả vờ là mình đã đâm vào một con hươu? Tôimuốn kể cho Vee nghe, nhưng tôi cũng không muốn nó nghĩ tôi bị điên. Tôi sẽgiải thích thế nào về việc cái gã bị tôi đâm lại đứng lên và giật tung cửa xe ra? Tôikéo cổ áo xuống qua vai. Chẳng có vết đỏ nào ở chỗ hắn đã bấu vào…Tôi giật mình. Phải chăng tôi đang dần nghĩ đến việc phủ nhận chuyện vừa xảy ra?Tôi biết mình đã trông thấy gì mà! Đâu phải là tưởng tượng chứ!“Trời đất quỷ thần ơi,” Vee nói. “Cậu không trả lời. Con hươu đang nằm bẹp dí ởđèn pha của mình, đúng không? Cậu cứ lái xe đi quanh khi nó vẫn bị kẹt trước xenhư một chiếc xe dọn tuyết hả?”“Mình ngủ ở nhà cậu được không?” Tôi muốn thoát khỏi đường phố. Thoát khỏibóng đêm. Tôi bỗng hít vào một hơi và nhận ra rằng để đến được nhà Vee, tôi lạiphải lái xe qua giao lộ nơi đã đâm phải hắn.“Mình đang ở dưới phòng,” Vee nói. “Cứ vào tự nhiên. Gặp lại cậu vài phút nữanhé.”Tay nắm chặt vô lăng, tôi lái chiếc Neon qua màn mưa, cầu mong đèn giao thôngở Hawthorne sẽ là màu xanh như mong muốn. Nó màu xanh thật, và tôi băng quagiao lộ, mắt nhìn thẳng – nhưng cùng lúc vẫn liếc nhanh vào bóng đêm dọc theobên đường. Không có dấu hiệu nào của gã trùm mặt nạ nữa.Mười phút sau, tôi đỗ chiếc Neon ở lối vào nhà Veee. Cửa xe đã bị phá hỏng nặng,tôi phải đạp nó để ra ngoài. Rồi tôi đi bộ đến cửa trước, vội vã chạy xuống tầnghầm.Vee đang ngồi bắt tréo chân trên giường, vở đặt trên đùi, đeo tai nghe, iPod vặnhết cỡ. “Mình có nên xem xét thiệt hại ngay tối nay không, hay phải chờ cho đếnkhi ngủ được ít nhất bảy tiếng đồng hồ nhỉ?” Nó nói như hét qua tiếng nhạc.“Có lẽ là lựa chọn thứ hai.’Vee gập vở lại và gỡ tai nghe ra. “Thôi cứ giải quyết cho xong đi đã.”Khi chúng tôi ra ngoài, tôi nhìn vào chiếc Neon một lúc lâu. Đêm đó trời khá lạnh,nhưng thời tiết không phải là nguyên nhân khiến khắp cánh tay tôi nổi da gà. Cửasổ bên tay lái không hề bị vỡ. Cửa xe không hề bị cong.“Có gì đó không ổn,” tôi nói, nhưng Vee không nghe thấy. Nó đang mải kiểm trachiếc Neon từng ly từng tý.Tôi bước tới và ấn vào cửa sổ bên tay trái. Kính rắn. Tôi nhắm mắt lại. Khi tôi mởmắt ra, cửa sổ vẫn nguyên vẹn như thế.Tôi đi quanh phía đuôi xe. Tôi gần đi hết một vòng thì đột ngột dừng lại. Một vếtnứt nhỏ chia đôi kính chắn gió.Vee lúc ấy cũng nhìn thấy nó. “Cậu có chắc đó không phải là một con sóc không?”Tâm trí tôi lóe lên hình ảnh đôi mắt đầy sát khí đằng sau chiếc mặt nạ. Chúng đenđến mức tôi không thể phân biệt nổi đâu là con ngươi đâu là tròng mắt. Đennhư…mắt của Patch.“Nhìn mình đi, mình đang khóc vì vui sướng đây,” Vee nói, dang tay chân ôm lấymui chiếc Neon. “Một vết nứt tý tẹo. May quá!”Tôi gượng cười, nhưng lòng vô cùng bối rối. Năm phút trước, cửa sổ đã bị phá tancòn cửa xe thì bị cong. Vậy mà lúc này, khi nhìn vào chiếc xe, dường như điều đólà không thể. Không, nó có vẻ điên rồ. Nhưng tôi đã trông thấy hắn đấm qua cửakính, và cảm thấy những móng tay hắn bấu vào vai mình.Có phải vậy không?Càng cố gắng, tôi càng không nhớ nổi về vụ tai nạn. Những mẩu thông tin đứt gãychập chờn cắt ngang qua hồi ức tôi. Những chi tiết đang nhòa dần. Hắn cao? Haythấp? Gầy? Hay to con? Hắn có nói gì không?Tôi không nhớ được gì nữa. Đó là điều đáng sợ nhất.Sáng hôm sau, hơn bảy giờ Vee và tôi lái xe đến Enzo’s Bistro ăn sáng. Tay ấpquanh tách sữa nóng, tôi cố làm ấm sự ớn lạnh thẳm sâu bên trong mình. Tôi đã đitắm, mặc một chiếc áo hai dây với áo len mượn của Vee và trang điểm nhẹ, nhưngtôi gần như không nhớ là mình đã làm thế.“Đừng nhìn sang đó nhé,” Vee nói. “Cậu chàng Áo len Xanh cứ nhìn về phía nàyvà đánh giá đôi chân dài của cậu qua lớp quần jean đấy…Ôi! Cậu ta vừa chàomình! Mình không đùa đâu. Kiểu chào quân đội với hai ngón tay giơ lên ấy! Đángyêu làm sao!”Tôi không chú ý lắng nghe nó lắm. Tai nạn tối qua đã tự d ...