Danh mục

Vị của mưa - màu của nắng

Số trang: 9      Loại file: pdf      Dung lượng: 193.94 KB      Lượt xem: 6      Lượt tải: 0    
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Vị của mưa Mưa… Trời lại mưa, mang theo mối tình dai dẳng của tôi suốt hai năm trời. Ngồi một mình trong căn phòng, nhâm nhi li cà phê nóng, vừa lắng nghe cái âm thanh tí tách đều đều của mưa, cái âm thanh của cô đơn và lạnh lẽo.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vị của mưa - màu của nắng Vị của mưa - màu của nắngVị của mưaMưa…Trời lại mưa, mang theo mối tình dai dẳng của tôi suốt hai năm trời.Ngồi một mình trong căn phòng, nhâm nhi li cà phê nóng, vừa lắng nghe cái âmthanh tí tách đều đều của mưa, cái âm thanh của cô đơn và lạnh lẽo.Tôi dần quen nó rồi. Đúng hơn là dần quen cái cảm giác đó khi nghĩ về mối tìnhđơn phương của mình.Cái vị mằn mặn, đăng đắng đằng sau cái yên bình của mưa, từ từ ngấm vào trongtôi, từ từ bao bọc lấy một phần tâm hồn nhỏ bé. Nước mắt và mưa đôi khi thật khóphân biệt. Đều long lanh, nhỏ bé. Đều buồn bã, u uất. Có thể mưa là do “trời” cònnước mắt là do sự yếu đuối của con người mà ra.Hai năm trời không phải là thời gian quá dài so với một đời người nhưng gần nhưlà tất cả của ba năm cấp ba. Thế mà suốt ba năm, tình cảm của tôi dành trọn chohắn – cái người đáng ra không phải là người đó.Cuộc gặp gỡ không bắt đầu vào mùa mưa mà lại là một cuổi chiều nắng gắt. Mộtbuổi chiều với cái nhăn nhó của hắn và nụ cười tủm tỉm thích thú của tôi. Tất nhiênkhông phải vì thích hắn mà thích cái hoàn cảnh “éo le” của hắn. Đứng nhìn cô chủnhiệm “xin phép” bố của mình để hắn tham gia văn nghệ cho lớp. Đã cố trốn rồi,mà còn bị cô tóm lại thế này thì bao công sức của hắn đi tong.Tôi đứng chờ xe bus, thỉnh thoảng có liếc qua, tự dặn lòng là: “không được cườitrên nỗi đau của người khác” nhưng thật khó mà kìm nén cái nụ cười “vô duyên”này.Cuộc gặp gỡ đầu tiên hết sức bình thường, không có sự va chạm bất ngờ, không cógì đặc biệt. Lần thứ hai cũng thế, rồi lại tới lần thứ ba, thứ tư… vô tình đi ngangqua nhau, vô tình chạm ánh mắt, vô tình nghe những tin đồn thú vị về hắn, vô tìnhnghe về bề dày “thành tích” của hắn mà thầm ngưỡng mộ… dần dần bao cái vôtình trở thành cố tình.Cố tình đi ngang qua, cố tình chạm mặt, cố tình nghe ngóng cậu… Dần dần hắn cứxuất hiện trong cuộc sống của tôi, cứ loanh quanh trong một góc trái tim nhỏ bévốn đã chật chội càng ngày, càng tăng, càng tham lam lấn chiếm nó. Từ bao giờ,hắn trở nên quan trọng thế nhỉ?Bắt đầu tò mò hơn và cái trí tò mò càng ngày càng tăng tới chóng mặt. Lân la tìmhiểu mấy cậu bạn cùng lớp hắn để rồi cái tin “tôi thích hắn” bị bại lộ. Trời ơi, xấuhổ chết mất. Nhưng cũng có cái hay. Tôi hồi hộp chờ đợi xem phản ứng của hắn,kết quả cũng chỉ mang thêm hụt hẫng, thất vọng bởi cái im lặng và vẻ phớt lờ củahắn.Ừ thì, có lẽ vì hắn làm gì biết tôi chứ?Trước lạ sau quen đúng không? Tôi nhiều lần thử nói chuyện nhưng kết quả chẳngcó hi vọng gì cả. Càng tìm cách nói chuyện, hắn càng né tôi tối đa. Tôi tức lắm.Ghét nữa. Lòng tự trọng của tôi lên tiếng, nó bắt cái tình cảm ngu ngơ của tôi phảiđứng im một chỗ, lí trí không cho phép tôi trở thành kẻ theo đuôi như thế.Không nói chuyện, không tìm kiếm chỉ thỉnh thoảng nghe ngóng tin tức gì đó thôi.Thời gian cũng làm tôi trầm xuống, không còn nhoi nhoi như ngày trước. Biết cáchkìm nén cảm xúc hơn. Không còn cười ngớ ngẩn mỗi khi đứng trước mặt hắn. Phảilàm cao chứ.Lớp của cả hai sát vách nhau thì việc gặp nhau thì như cơm bữa. Tôi thường xuyênđi ngang lớp đó, tất nhiên là vì công việc chứ.- Linh. Đi đâu đó? – tiếng cậu bạn lớp đó gọi ra. Cậu bạn đang ghét làm lộ cái bímật của tôi đây mà.- Đi có việc. – tôi trả lời. Quay ra, bắt gặp ngay hắn đang đứng cạnh Phong. Nụcười giả lả đáng ghét kia cũng đủ để chứng tỏ là Phong gọi tôi có ý đồ mà.Mặt tôi đanh lại, lạnh lùng nhìn hắn.- Có gì không? – Phong hỏi.- Đi xem thông báo về việc cắm trại. Lớp cậu không đi à? – tôi hỏi.- Có người đi rồi. Phải không Long? – Phong huých vai hắn một cái.- Ai biết? – hắn nhăn mặt.Tự dưng tôi thấy ghét. Đứng nói chuyện với con gái, cho dù đó là ai đi nữa mà mặtmũi cứ nhăn nhăn nhó nhó như thế thật là đáng ghét. Tôi bực bội.- Bye. Tớ đi đây. – tôi bỏ đi.Sau tất cả những gì hắn đối xử với tôi, tôi tuyên bố hùng hồn với lòng mình là “sẽkhông bao giờ để ý hắn nữa”. Thế mà trái tim bướng bỉnh kia dám lờ đi mà đi theotiếng gọi ngớ ngẩn của riêng nó.Vẫn cứ loạn nhịp khi nhìn thầy hắn, vẫn cứ chết lặng khi đứng gần hắn, vẫn cứnhói đau khi thấy hắn lạnh lùng bước qua, vẫn cứ ghen điên cuồng khi hắn đứngcạnh người con gái khác. Và vẫn thế, vẫn cứ ngóng trông mãi một hình bóng quenthuộc mà xa lạ nào đó.Đôi khi tôi thấy mệt mỏi với chính nó.Năm lớp mười kết thúc, đẩy lùi mối tình đơn phương không kết quả qua một gócnhỏ nào đó để tôi dành nhiều tâm sức vào việc khác trong năm nay. Khoảng thờigian hè ngắn ngủi cũng đủ làm tôi “quên” hắn nhưng tại sao khi gặp lại thì baonhiêu cái cảm xúc hỗn độn ngày nào lại trỗi dậy lần nữa.Cái thói quen tìm kiếm bóng dáng quen thuộc, hay cả cái thói quen nhìn nick củahắn sáng tôi tưởng mình đã bỏ được rồi chứ? Thế mà giờ nó lại quay trở lại với tôi.Ngồi nhìn nick của hắn sáng mà không biết làm gì? Nói chuyện cũng không, xóacũng không nỡ.Langtugio: Buzz…Luffy: có gì không? – tôi hỏiLangtugio: không. Hỏi một tí thôi. Ngày mai lớp cậu có GDCD không?Luffy ...

Tài liệu được xem nhiều: