Danh mục

Vì ta chưamột lần siết chặt tay nhau...

Số trang: 4      Loại file: pdf      Dung lượng: 163.85 KB      Lượt xem: 6      Lượt tải: 0    
Thu Hiền

Phí tải xuống: 3,000 VND Tải xuống file đầy đủ (4 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

- Em uống gì? - Trà chanh ạ! Cô đáp nhanh mà không cần nhìn qua menu, ở quán nước ven hồ này, cô chỉ thích loại trà đó, chỉ nhớ được hương vị đó. Anh ngừng khuấy cafe, cười, nhìn cô và nói: Sở thích của em vẫn không thay đổi nhỉ? - Anh vẫn nhớ cơ à?
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vì ta chưamột lần siết chặt tay nhau... Vì ta chưamột lần siết chặt tay nhau...- Em uống gì?- Trà chanh ạ! Cô đáp nhanh mà không cần nhìn qua menu, ở quán nước ven hồ này, cô chỉ thíchloại trà đó, chỉ nhớ được hương vị đó.Anh ngừng khuấy cafe, cười, nhìn cô và nói: Sở thích của em vẫn không thay đổi nhỉ?- Anh vẫn nhớ cơ à? Anh cũng vậy đó thôi, vẫn café không bao giờ ngọt, cô cầm trên tay tuýpđường nhỏ vẫn còn nguyên, nhìn anh và cười tủm tỉm. Anh không thích ngọt nên khó mà dụbằng đường – Cô lắc lắc đầu trêu anh.Anh cười lớn: Thì dụ bằng thứ khác chứ sao, muối i ốt chẳng hạn.Câu nói thản nhiên của anh làm cô suýt sặc nước trà, thì ra cái vẻ hài hước vẫn luôn ẩn saukhuôn mặt điềm tĩnh kia, không khác trước. Bỗng dưng cô im lặng, anh cũng im lặng. Không khítháng sáu thật êm đềm, gió hồ nhẹ như mây, những tán sưa trắng hoa thay màu lá xanh bất tận,rặng liễu buông mình ven hồ cũng nhú những lộc xanh như lá đào non, cỏ mướt xanh và thơmhơi sữa. Khung cảnh tuyệt đẹp này luôn mang đến cho cô nhiều xúc cảm, phần lớn thường rấtnhẹ nhàng. Hai người ngồi đối diện nhau, cô khẽ nhìn anh chăm chú. Mái tóc hơi khác trước, đôivai rộng vẫn rắn rỏi, nhìn anh chững chạc hơn nhiều, là dáng dấp của một người con trai thànhđạt và có thừa tự tin.- Anh khác trước lắm sao?- Cũng hơn hai năm rồi còn gì, dĩ nhiên là có khác, nhưng không nhiều, đó là những gì em thấyđược…mà có vẻ như đẹp trai hơn trong ảnh thì phải, hì hì. Cô vẫn thích kiểu nói đùa vui vẻ nàynhư khi trước, cô của thời sinh viên, có anh và mọi người bên cạnh.- Mấy năm nay em sống thế nào? Đôi mắt sâu và đen của anh nhìn cô chăm chú.- Nói chung là khá ổn anh ạ! Sức khỏe tốt, lại sống gần gia đình, ngày nào cũng được ăn cơmcùng bố mẹ và các em, công việc tương đối, sếp trẻ nên thoải mái, vài tháng lại một chuyến côngtác như đi du lịch, có điều lương chưa được nhiều thôi.- Thế còn tình cảm thì sao?Cô ngẩng mặt lên nhìn anh, nhìn đôi lông mày rậm không hề nhíu lại, khuôn mặt anh bình thản.Vị hoa nhài tỏa lan trong miệng, vị ngọt ngăm mát hương chanh thấm sâu trong cổ họng Mây.Cô cười cười, hỏi lại anh :- Thế anh thì sao ạ?- Nhưng anh đang hỏi em mà!- Nhưng em cũng muốn hỏi anh. Không thích trả lời em sao? Không thích thì thôi vậy? Cô bắtđầu chơi trò trẻ con, dẩu môi tỏ vẻ thích thú và ngang bướng.Anh không nghĩ là em sẽ giận và đứng lên bỏ về đâu. Anh đặt ly café xuống bàn, lơ đãng nhìnqua cửa sổ: Một vài cô bạn gái, một vài mối tình…Cô đưa mắt theo chiếc lá đỏ vàng đang chới với, cành lộc vừng gần như trụi húi đang chờ mộtmùa lá xanh và hoa đỏ lồng đèn. Không ngờ anh thành thật đến vậy, mà cũng đúng thôi, giữa haingười là tình bạn, điều đó không có gì cần che giấu.- Em chắc là đều xinh đẹp cả…với lại…cô định nói điều gì đó rồi thôi, chỉ nheo mắt cười xòa.- Với lại sao? Em...Anh không nghĩ là em sẽ đến?- Sao lại không đến chứ, lâu rồi em và anh không gặp nhau mà, em nhớ cả mọi người nữa. Hômnào đó em muốn gặp tất cả, muốn được đi hát hò, đi ăn bún cá, ăn bánh rán bi như hồi xưa. Ôi,ngày đó thật là vui, có lần em ăn tới 10 cái bánh, Quỳnh và Đức “dở” còn tranh ăn khiến em suýtnghẹn. Cô nói cười vui vẻ với những hồi tưởng như đang hiện ra trước mắt.Anh lặng nhìn khuôn mặt bầu bĩnh sau làn tóc bồng bềnh, vẻ dễ thương ngày xưa còn nguyênvẹn, sự tỏ ra nhí nhảnh vẫn không giấu được vẻ nữ tính mà cô đã có từ xưa. Cô đẹp hơn trước, vẻđẹp vừa dịu dàng vừa tươi trẻ rất biết cách cuốn hút những người con trai xung quanh - anh thầmnghĩ. Ánh nhìn của anh dừng lại rất lâu ở đôi mắt ấy, đôi mắt từng không dám nhìn thẳng vàoanh, đôi mắt khi thấy anh thì cụp xuống, vội vã tắt hẳn nụ cười, đôi mắt thoáng những nét u buồnxa xa. Anh nợ cô những câu hỏi tại sao, cô đã từng hỏi nhưng anh im lặng, khi đó anh chọn cáchim lặng để chấm dứt tất cả, để lại trong trái tim dễ rung động của cô những hoang hoải, nhữngthắc mắc không biết trả lời sao, những yêu thương mong manh vụn vỡ. Khoảng cách giữa cô vàanh không hình không bóng, không ai biết, không ai hiểu, được nới rộng thêm bởi sự lặng thinh,cô không bao giờ hỏi nữa…Cô tựa lưng vào thành ghế, xõa nhẹ mái tóc ra sau: “ Đừng nhìn em thế chứ, anh nhìn em cứ nhưthể sẽ đọc được mọi ý nghĩ của em vậy”, vị hoa nhài lại ngấm sâu trong cổ, cô không nhìn anh,khẽ ngắt một bông phăng xê nhỏ xíu trên bàn.- Ý nghĩ của em ư? Anh không đoán biết được gì, khuôn mặt em biểu cảm thật đấy nhưng anhchịu thôi…hoàn toàn im lặng.- Cái gì im lặng? Lâu không gặp, anh nói chuyện cứ như mang tâm trạng của những hạt bụi ấy,nói xong rồi mà em chẳng kịp hiểu. Cô quay sang nhìn chằm chặp vào mắt anh, tay chống cằm,cười nhưng không thành tiếng.Anh sững sờ trong chốc lát. Anh không còn lạ gì với kiểu chống cằm nhìn người khác như thôimiên của cô, hai mắt dướn lên tròn xoe rồi chớp chớp, ngày trước, đã nhiều lần cô nhìn anh nhưvậy, khiến anh bật cười bảo cô vừa đáng yêu vừa ngố, cô của ngày xưa gần ngay bên anh. Thếrồi thói quen đó cũng không còn xuất hiện trước mặt anh nữa, khi khoảng cách giữa hai người xadần và dường như chẳng bao giờ gần lại. Gặp lại nhau sau chừng ấy thời gian xa cách, những cửchỉ của cô vô thức khiến một đợt sóng dậy lên trong anh, đột ngột và nhiều dao động…6h chiều, cô bảo anh phải về vì có hẹn. Hai người chào nhau rồi rẽ theo hai ngả.Anh dựng xe ở ven hồ, chọn một đám cỏ và ngồi xuống, giá mà có thể ngả lưng xuống cỏ ngay.Anh của bây giờ bước đầu thành đạt và là một chàng trai tự tin, lịch lãm, thế nhưng trước cô, anhthấy mình chẳng khác gì một thằng tồi tệ, ngốc nghếch và đáng bị ăn đòn. Đến giờ phút gặp lại,được nói chuyện mặt đối mặt với cô, anh vẫn không sao nói ra được những gì mình muốn nói.Anh không thể nói xin lỗi- vì anh đã nói quá nhiều, và chính cô cũng không muốn nghe hai từ đónữa. Anh không thể nói với cô “Anh yêu em, thật sự yêu em” – vì anh không xứng đáng. Chưabao giờ anh nói yêu cô, tình cảm giữa hai người là gì, chính anh là người không thèm định nghĩavà gọi nó ...

Tài liệu được xem nhiều: