Gần giữa tháng chạp, Dao Quang về đến nhà. Đông này, trời trở lạnh hơn mọi năm, tuyết rơi phủ mờ núi Đại Cô Sơn giữa hồ Bá Dương, nhuộm trắng cây cỏ và mái ngói của Hiên Viên gia trang. Mọi người ùa ra mừng Dao Quang trở về. Dù mới giữa giờ thìn mà Hiên Viên trang chủ đã quát thủ hạ bày tiệc tẩy trần. Tiếng cười nói xôn xao cả tổng đàn. Dao Quang chạm phải ánh mắt ướt lệ của Ngọc Thiền, nghe lòng xốn xang. Chàng xin phép phụ thân vào trong tắm...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
VÕ LÂM U LINH KÝ Hồi 6 – Phần 1 VÕ LÂM U LINH KÝ Hồi 6 – Phần 1Phượng hoàng khâu thượng Toàn Phong tức Lư sơn tảo mộ kiến u linh Gần giữa tháng chạp, Dao Quang về đến nhà. Đông này, trời trở lạnhhơn mọi năm, tuyết rơi phủ mờ núi Đại Cô Sơn giữa hồ Bá Dương, nhuộmtrắng cây cỏ và mái ngói của Hiên Viên gia trang. Mọi người ùa ra mừngDao Quang trở về. Dù mới giữa giờ thìn mà Hiên Viên trang chủ đã quát thủhạ bày tiệc tẩy trần. Tiếng cười nói xôn xao cả tổng đàn. Dao Quang chạmphải ánh mắt ướt lệ của Ngọc Thiền, nghe lòng xốn xang. Chàng xin phépphụ thân vào trong tắm rửa, rồi đi theo em gái. Mùa đông, nhà nào cũng cósẵn nước nóng nên việc chuẩn bị bồn tắm rất nhanh chóng. Lần nào DaoQuang trở về, Ngọc Thiền cũng đích thân chăm sóc cho đại ca. Trong lúccạo râu cho Dao Quang, Ngọc Thiền thỏ thẻ: - Đại ca! Tiểu muội có một tin không vui, mong đại ca b ình tâm lắngnghe. Chàng cười đáp: - Tam muội cứ nói ! Ngọc Thiền nhìn thẳng vào mặt chàng, chậm rãi kể: - Nửa tháng trước, Thiên Sư giáo chủ Phó Kỳ Khâm đã đến tạ lỗi vàxin phụ thân dời lễ đính hôn đến sang năm vì nội tổ mẫu của Phó tiểu thưmới quy tiên. Hôm ấy, Ngọc Đường có theo cha đến đây, dung mạo mườiphần rực rỡ, khiến tiểu muội cũng phải đem lòng yêu mến. Dao Quang thở phào : - Tam muội thật khéo dọa người ! Thế mà gọi là tin buồn sao? Ta vìphụ thân mà chấp nhận cuộc hôn nhân này nên đâu đến nỗi phải héo hon chờđợi. Ngọc Thiền che miệng cười khúc khích: - Tiểu muội đùa thôi! Nhưng dẫu sao đại ca cũng phải có ai để màthương nhớ chứ? Dao Quang bâng khuâng đáp : - Có lẽ do ta học đạo từ nhỏ nên không biết gì về tình yêu trai gái màchỉ có tình quyến thuộc. Dọc đường ngàn dặm, ta chỉ nhớ có mình tam muộimà thôi ! Đôi mắt đen láy của Ngọc Thiền ngập tràn niềm hạnh phúc. Nàngmỉm cười: - Không biết yêu cũng chẳng sao ! Sau này đại ca và tiểu muội cùngsánh vai hành hiệp, dương danh Lư Sơn phái. Nói xong, nàng quay gót rời phòng chẳng để Dao Quang có ý kiến.Và kể từ hôm ấy, nàng bắt đại ca phải đích thân dạy võ cho. Ngọc Thiền hếtlòng khổ luyện nên tiến bộ khá nhanh, nhất là môn thân pháp Khinh YếnNgự Phong. Giữa tháng chạp, Toàn Phong bang nhận được thiếp mời dự lễ thượngthọ tám mốt của võ lâm đệ nhất trang. Trang chủ Thần Tiên Sơn Trang ĐàmPhương Tuỳ chính là đương nhiệm môn chủ võ lâm. Song, sáu năm trước,ông nằm bệnh liệt giường nên không tiếp tục thực hiện được nhiệm vụ, liềnxin từ nhiệm, trao lại lệnh kỳ môn chủ cho Thiếu Lâm Tự. Nhưng vì đạonghĩa nên các phái chờ họ Đàm chết rồi mới bầu người khác. Nghe nói giờđây lão đã hoàn toàn bình phục, chờ mừng thọ xong sẽ trở lại cương vị mônchủ. Lễ thọ này được tổ chức vào ngày hai mươi tháng hai sang năm có tầmquan trọng khác thường . Do vậy, thiếp mời được đưa rất sớm để cả võ lâmcó thể đến dự. Toàn Phong Kiếm Hiên Viên Dũng Kiệt vô cùng hoan hỉ vìđây là dịp để Toàn Phong bang ra mắt thiên hạ. Dao Quang thì không quantâm đến việc ấy, chỉ đốc thúc Cái bang điều tra hạ lạc của Bách Biến MaQuân và Đường môn. Thần Thông Cái phúc đáp rằng đám đàn bà con trẻcủa Đường môn đã trở lại Đường gia trang, nhưng tất cả nam nhân đã đitheo Ma Quân đến đâu không rõ. Những con người tội nghiệp ấy đã khóclóc, kể lể với Độc Tí Cái rằng toàn bộ người trong Đường môn đều bị MaQuân hạ độc khống chế, nên họ mới phải theo lão. Cơ nghiệp mấy trăm nămcủa võ lâm đệ nhị trang xem như đã tiêu tan. Sau khi đọc thơ của ThầnThông Cái, Dao Quang bàn bạc với Sưu Mệnh Thần. Từ lão suy nghĩ rồibàn: - Sau khi thất bại ở Thiên Tĩnh cốc, Ma Quân chẳng thể dương cờThiên Cơ giáo được nữa. Như vậy, lão ta chỉ còn cách âm thầm hạ thủ cácphái võ lâm để khống chế họ. Hoặc giả Ma Quân sẽ phải đưa người khácđứng ra lập bang hội và ở phía sau chi phối. Mong công tử chú ý đến cácphái mới xuất hiện. Dao Quang theo ý ấy mà viết thư cho Thần Thông Cái .Một hôm, Ngọc Thiền luyện kiếm xong, chạy vào phòng Dao Quang rủchàng ra bờ hồ phía sau trang uống rượu thưởng tuyết. Ở đấy có một toà tiểuđình bát giác rất lý tưởng để ngắm cảnh tuyết rơi trên bóng hồ Bá Dương.Dao Quang chưa bao giờ kháng cự nổi sự vòi vĩnh của em gái. Ánh mắt, nụcười và giọng nói thiết tha của nàng đã khiến tim chàng mềm đi. Dao Quangđịnh rủ thêm Tà Kiếm, Quỉ Đao nhưng Ngọc Thiền gạt phắt. Nàng nũng nịunói : - Tiểu muội thừa sức hầu rượu đại ca đến cùng, hà tất phải thêm ainữa? Quả thực nàng có tửu lượng chẳng thua gì Dao Quang, hai người ngồicạnh nhau đối ẩm, chén anh chén em vô c ùng hào hứng. Men rượu làm hồngmặt giai nhân và khiến ánh mắt nàng thêm đắm đuối. Bỗng Ngọc Thiền lộvẻ lo lắng: - Đại ca! Phụ thân vì quá hiếu danh nên đã đưa mình vào cảnh Đứcbạc nhi vi tôn, Trí tiểu nhi mưu đại. (Đức mỏng mà ở vị trí cao cả. Trí tuệnhỏ bé mà mưu làm ...