VÔ TỰ THIÊN THƯ Tác giả: Closeads PHẦN 1: VÔ TỰ THIÊN THƯ (THƯỢNG)" Tiểu huynh đệ, xin dừng bước." Một lão nhân quần áo lam lũ rách rưới, toàn thân dơ bẩn ngăn cản ngay trước mặt Tiểu Khai: " Ta xem ngươi hai mắt vô thần, mặt đầy âm khí, ấn đường đen tối, lông mi ẩn sát khí, hiển nhiên sẽ lập tức có tai nạn phát sinh a." " Thôi ông đi, đã ở thế kỷ hai mươi mốt rồi còn giở trò này." Vẻ mặt Tiểu Khai khinh thường: " Lão nhân, tôi xem khuôn...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
VÔ TỰ THIÊN THƯ Phần 1 VÔ TỰ THIÊN THƯ Tác giả: Closeads PHẦN 1: VÔ TỰ THIÊN THƯ (THƯỢNG) Tiểu huynh đệ, xin dừng bước. Một lão nhân quần áo lam lũ rách rưới, toànthân dơ bẩn ngăn cản ngay trước mặt Tiểu Khai: Ta xem ngươi hai mắt vô thần,mặt đầy âm khí, ấn đường đen tối, lông mi ẩn sát khí, hiển nhiên sẽ lập tức có tainạn phát sinh a. Thôi ông đi, đã ở thế kỷ hai mươi mốt rồi còn giở trò này. Vẻ mặt Tiểu Khaikhinh thường: Lão nhân, tôi xem khuôn mặt ông dơ bẩn, quần áo lam lũ, taychân run rẩy, đầu trọc u ám, hiển nhiên là có đại nạn sắp tới rồi a !Đôi mắt lão nhân trợn tròn, phảng phất như bị hoảng sợ rất lớn, nửa ngày mới tỉnhlại: Tiểu tử ngươi quả nhiên lợi hại, cư nhiên có thể tính ra ta có đại nạn sắp tới,xem ra ta quả nhiên không tìm sai người. Bỏ đi, bỏ đi. Hai tay Tiểu Khai nh ư đang xua đuổi ruồi bọ: Đại gia ta còn phảiđi làm ngay đây, mặc dù tôn kính người già là mỹ đức truyền thống của dân tộcTrung Hoa ta, nhưng nếu lão cứ giở trò này thì coi chừng ta động tới nắm taynga. Hắc hắc, ta vẫn không tin đâu. Trên mặt lão nhân mặc dù có vẻ u ám, nhưngcặp mắt lại có vẻ sáng rực, đang đánh giá Tiểu Khai từ trên xuống dưới: Tiểuhuynh đệ a, lão nhân ta đã già rồi, không có ý đùa giỡn với ngươi, ngươi gọi làNghiêm Tiểu Khai phải không? Năm nay ngươi được hai mươi mốt tuổi? Nếu tatính không sai, hôm nay là ngày sinh nhật của ngươi đúng không? Vậy cũng được sao. Tiểu Khai lắp bắp kinh hãi, hung hăng sấn tới: Ngươi haythật, hiển nhiên lại quan sát theo dõi ta thật lâu rồi sao? Vậy mà cũng biết hết? Rốtcuộc ngươi có âm mưu gì? Không có âm mưu, không có âm mưu. Hai tay lão nhân xua loạn: Tiểu huynhđệ, hôm nay ngươi có tai nạn sắp tới trước mắt, ta có thể giúp ngươi, chỉ nhìn xemngươi có thành ý hay không thôi. Ngươi muốn thế nào? Tiểu Khai hỏi không chút thành ý. Rất đơn giản. Lão nhân thần bí cười, tay phải rút ra vài quyển sách trong ngực,mở ra như mở quạt, Tiểu Khai lập tức nhìn ra trên bìa sách có một dòng chữ phồnthể: Cửu Âm Chân Kinh, Càn Khôn Đại Na Di, Hàng Long Thập Bát Chưởng,Tiểu Lý Phi Đao... Ta kháo. Tiểu Khai trợn trắng mắt: Lão Đại, ta thật là sùng bái ngươi, cái trònày ta từng nhìn thấy qua nhiều lần rồi, làm ơn dùng trò mới hơn có được không? Ta không phải đang đùa giỡn, đây đều là thật cả. Lão nhân nghiêm túc nhìnTiểu Khai: Ngươi có ý nghĩ sẽ bảo vệ hòa bình thế giới không? Chỉ cần đưa tamười đồng tiền, tùy tiện mua một quyển, từ nay về sau bảo vệ hòa bình thế giới sẽnhờ vào ngươi thôi. Không mua, chết cũng không mua. Tiểu Khai nhìn lão nhân, vẻ mặt khinh bỉ: Một đồng tiền ta cũng không mua ! Tốt lắm. Lão nhân đã rõ ràng: Ngươi không mua thì khẳng định sẽ không cógì tốt, đi đường sẽ đạp phân chó, rình coi người ta sẽ bị phát hiện, ngồi xe buýtcũng sẽ bị người ta vu oan sàm sỡ, như vậy cũng không hết, thời điểm ngươi đilàm... Dừng lại, dừng lại. Tiểu Khai nổi giận: Lão nhân, ta xem ngươi tuổi lớnkhông muốn đánh ngươi, ngươi đừng bức ta ! Hắc hắc, tốt lắm, tối nay chúng ta gặp lại. Lão nhân đại khái như sợ bị đánh, vộivàng bỏ chạy, tốc độ thật ra lại rất nhanh, phỏng chừng như Tiểu Khai có rượt theocũng không đuổi kịp, khi chạy đã xa, lão nhân còn không bỏ cuộc, quay đầu hô tomột tiếng: Tiểu Khai, đi đường nhất định phải cẩn thận bị xe đụng a. Thật là xui xẻo tám đời, lại gặp phải một tên vô công rỗi nghề làm phiền. TiểuKhai tức giận mắng to, cúi đầu đi về phía trước.Tiểu Khai luôn luôn nghĩ mình thật không may mắn, hai mươi mốt tuổi, tốt nghiệpđại học, tìm công việc vô cùng khổ sở, không có tiền, không bạn gái, còn bị cấptrên chèn ép, những lý tưởng năm xưa khi còn đi học chỉ trong nửa năm đã hoàntoàn tiêu biến sạch sẽ. Vốn hôm nay cảm thấy đã đỡ hơn, tâm tình cũng không tệ,nào ngờ bị lão nhân đó hoàn toàn phá vỡ, lại bắt đầu cảm thấy buồn bực nhưtrước.Còn đang cúi đầu phiền não, chợt thấy dưới chân đột nhiên mềm nhũn Phốckhông biết đạp trúng cái gì, vừa cúi đầu nhìn thấy thì hắn nhất thời phi, phi ói ravài hơi, đôi giày mới của hắn đang đạp trúng một đống phân chó dưới đất, còn bốclên một mùi hôi thối nồng nặc.Tiểu Khai vô cùng buồn bực ngẩng đầu lên, chỉ thấy một cái đuôi chó đang khuấtsau một cây tùng. Vậy mà cũng bị tên già kia nói đúng sao. Tiểu Khai không biết nên khóc haynên cười, hắn sờ trên người suốt cả buổi cũng không tìm được cái gì để lau phânchó dưới đôi giày mới, bèn chạy nhanh đến bên gốc cây tùng phía trước.Cây tùng cũng có rất nhiều lá rụng, ý của Tiểu Khai chỉ là muốn dùng vài chiếc lálau đôi giày nhưng vừa đi vào thì chợt nghe tiếng rên rỉ rất nhỏ, thanh âm có vẻnhu mị, Tiểu Khai nhất thời kinh hãi !Loại thanh âm này bình thường hắn nghe được không ít, chỉ là vẫn còn chưa tiếpxúc thực tế mà thôi, không nghĩ tới hôm nay ở chỗ này lại có thể nghe được thanhâm như thế, hắn căn bản nghĩ cũng không dám nghĩ, chỉ biết ở sau lưng cây tùngđang diễn ra chuyện gì đó.Đương ...