Danh mục

VÔ TỰ THIÊN THƯ Phần 2

Số trang: 5      Loại file: pdf      Dung lượng: 89.58 KB      Lượt xem: 13      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Phí lưu trữ: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (5 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

VÔ TỰ THIÊN THƯ Tác giả: Closeads PHẦN 2: VÔ TỰ THIÊN THƯ (HẠ)Đến lúc này Tiểu Khai mới có thời gian chú ý tới người đang đứng ven đường, vừa rồi người kêu lên nhắc nhở hắn né tránh chiếc xe chính là người này. Đó là một cô gái còn rất trẻ, phỏng chừng mới học tới năm ba cao trung, gương mặt trắng bệch, có thể là vừa rồi bị trường hợp xe đụng làm sợ hãi, Tiểu Khai cảm khái vạn phần, nghĩ thầm: " Không ngờ trên thế giới này vẫn còn người tốt a...cô...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
VÔ TỰ THIÊN THƯ Phần 2 VÔ TỰ THIÊN THƯ Tác giả: Closeads PHẦN 2: VÔ TỰ THIÊN THƯ (HẠ)Đến lúc này Tiểu Khai mới có thời gian chú ý tới người đang đứng ven đường,vừa rồi người kêu lên nhắc nhở hắn né tránh chiếc xe chính là người này.Đó là một cô gái còn rất trẻ, phỏng chừng mới học tới năm ba cao trung, gươngmặt trắng bệch, có thể là vừa rồi bị trường hợp xe đụng làm sợ hãi, Tiểu Khai cảmkhái vạn phần, nghĩ thầm: Không ngờ trên thế giới này vẫn còn người tốt a...côgái này thật là thiện lương, một cô gái thật xinh đẹp. Hắn một bên vừa nghĩ, mộtbên đi tới, đang muốn nói tiếng cảm ơn thì đột nhiên vẻ mặt cô gái lộ ra vẻ giốngnhư đang nhìn thấy quỷ, quát to một tiếng: Quỷ a! Rồi quay phắt người xômạnh hắn một cái, vội vàng bỏ chạy.Cái mông của Tiểu Khai còn đang đau nhức, bị cô gái đẩy mạnh một cái, thân thểliền mất đi thăng bằng, cái mông lại rơi bịch xuống đất ai yêu, hắn hét thảm mộttiếng, lần này nước mắt cũng đã chảy ra. Trời ạ, thật là không còn thiên lý a ! Tiểu Khai bi phẫn thầm nghĩ : Chẳng lẽkhông đúng lúc như vậy, thật là uổng phí nước miếng phải không chứ? Đúng vậy, thời điểm đúng là không chút may mắn, quả thật là uống phải nướcđắng rồi nha. Không biết từ khi nào thì lão nhân dơ bẩn rách rưới kia lại chui ra,cười hì hì đứng ở trước mặt Tiểu Khai: Thế nào, ta nói đúng chứ, ngươi hãy xemngươi đi, chỉ ngắn ngủi trong vòng mười phút thì đầu tiên ngươi đạp phải phânchó, sau đó rình coi thì bị phát hiện, tiếp theo thì bị xe đụng, hắc hắc, nếu ngươicòn chưa tin ta, vậy cứ tiếp tục không may mắn như vậy đi. Ngươi thúi lắm. Tiểu Khai tức giận điên lên, đã không còn nghĩ đến việc dùngnhững từ ngữ văn minh nữa, nắm lấy vạt áo l ão nhân: Hay oa lão bất tử, ngươicư nhiên còn theo dõi ta, thành thật nói đi, hết thảy những việc này có phải làngươi an bài không? Hắc hắc, a a, không phải vậy đâu. Lão nhân không có chút gì sợ hắn, dùngnhững ngón tay dơ bẩn đen đúa chỉ vào tay Tiểu Khai đang nắm lấy quần áo mình: Nha, ngươi xem, tay ngươi đang cầm lấy quần áo của ta, sắt tử trên người ta sẽnhảy lên người ngươi, hắn sẽ cắn ngươi, ngươi có nhiều thịt như vậy, không giốngnhư lão nhân ta xương thịt ốm nhom, cho nên nó sẽ cắn ngươi, ngươi sẽ bị lở loét,và nơi bị đầu tiên sẽ là... Lão nhân dùng ngón tay chỉ vào eo của Tiểu Khai: Nơinày !Vừa dứt lời, Tiểu Khai liền cảm thấy phần eo bị đau thốn một cái, phảng phất nh ưbị cắn một ngụm, nhịn không được ai yêu kêu lên một tiếng. Lão nhân vẫnkhông ngừng, ngón tay chỉ liên tục lên ngực hắn, cánh tay, trên lưng, trên đùi,chân...cứ như vậy lão nhân cứ kêu lên liên tục, mỗi khi kêu một vị trí, thì TiểuKhai liền bị cắn một cái đau nhói. Đau, cuối c ùng không chỗ nào không đau, quảthật cả người đều đau đến không chịu nổi. Hắc hắc, còn không buông tay?Lão nhân nhẹ nhàng đẩy cánh tay của Tiểu Khai, tay Tiểu Khai đang nắm lấy quầnáo lão cũng rất nghe lời liền buông lỏng ra. Nói ra thật kỳ quái, khi hắn vừa buôngtay thì tất cả đau đớn trên người hoàn toàn biến mất. Ngươi, ngươi đến tột cùng là ai? Tiểu Khai kinh nghi hỏi: Rốt cuộc ngươimuốn làm gì?Lão nhân chậm rãi nhướng mắt: Ta không phải đã nói qua rồi sao? Ta phải giúpngươi tiêu tai giải nạn.Lão vừa nói lại vừa xuất ra vài quyển sách: Tiểu tử, ngươi nói xem, ngươi cónguyện ý bảo hộ hòa bình thế giới? Mấy bí tịch này mười đồng một quyển, nếungươi mua ba quyển, còn có thể tặng một quyển, nắm chặt cơ hội đi. Làm nháo nửa ngày, thì ra là một tên lừa gạt. Tiểu Khai vốn đã có tám phần tintưởng lời lão nhân nói, nhưng khi mấy quyển sách vừa được đem ra, hắn lại phảnứng: Chuyện vừa rồi chỉ là trùng hợp, cho nên những cái đau vừa rồi chắc chắnlà loại thuốc hóa học gì đó của lão nhân ngươi, may là ta không ngu ngốc. Đừng có lo lắng suy nghĩ nữa, cứ mua đi. Lão nhân tiếp tục nói: Mỗi mộtquyển sách này, đều có thể giúp ngươi trở thành cao thủ tuyệt thế, đây là cơ hộihiếm có khó gặp, nếu ngươi bỏ qua, tuyệt không có lần thứ hai nữa ! Như vậy đi. Con mắt Tiểu Khai vừa chuyển, đã nảy ra chủ ý: Mấy quyển côngphu này của ngươi quá thường tục rồi, nếu thật muốn ta mua, thì hãy lấy quyểncao cấp ra đi. Cao cấp? Con mắt lão nhân suýt chút đã lọt ra: Đây là tu chân giới..nga,không đúng, ý ta nói, những quyển này đã là thiên hạ đệ nhất công phu, bao nhiêungười đánh vỡ đầu cũng khó nhìn thấy một quyển, bây giờ bán cho ngươi ba mươiđồng tiền mà ngươi cũng không cần, ngươi cư nhiên còn muốn quyển cao cấphơn? Phải. Tiểu Khai vốn cũng là một người linh lợi, ra vẻ nói: Ngươi đừng có gạtta nữa, ai chẳng biết trong ngực ngươi còn một quyển sách a. Cái gì! Thanh âm của lão nhân nhất thời cao hơn, chụp lấy cánh tay hắn: Saongươi biết trong ngực ta còn một quyển sách?Đừng xem lão lớn tuổi, khí lực lại không nhỏ, chỉ bị lão nắm một cái thì đã cảmthấy cánh tay giống như bị cùm sắt chộp trúng, một trận đau đớn tê tâm liệt phế,hắn vội vàng kêu lên: Nhẹ chút ...

Tài liệu được xem nhiều: