VÔ TỰ THIÊN THƯ Tác giả: Closeads PHẦN 3: VẬN XẤU NGẬP TRỜI (THƯỢNG)Vừa định bước đi, chợt nghe sau lưng có tiếng " sưu", vừa quay đầu lại, chợt phát hiện lão nhân đang đứng ở phía sau: " Ngất, không phải ngươi đã chết rồi sao? Đã vĩnh biệt với ta rồi mà." " Là như thế này." Lão nhân gãi gãi đầu tóc rối bời: " Ta không phải muốn dây dưa, bỗng nhiên chợt nhớ ta quên nói với ngươi một việc, cho nên trở về nói với ngươi một chút." " Có chuyện nói mau."...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
VÔ TỰ THIÊN THƯ Phần 3 VÔ TỰ THIÊN THƯ Tác giả: Closeads PHẦN 3: VẬN XẤU NGẬP TRỜI (THƯỢNG)Vừa định bước đi, chợt nghe sau lưng có tiếng sưu, vừa quay đầu lại, chợt pháthiện lão nhân đang đứng ở phía sau: Ngất, không phải ngươi đã chết rồi sao? Đãvĩnh biệt với ta rồi mà. Là như thế này. Lão nhân gãi gãi đầu tóc rối bời: Ta không phải muốn dâydưa, bỗng nhiên chợt nhớ ta quên nói với ngươi một việc, cho nên trở về nói vớingươi một chút. Có chuyện nói mau. Tiểu Khai nói: Ta sẽ không chậm trễ ngươi đi đâu. Kỳ thật ta chỉ muốn nói cho ngươi, hôm nay ngươi vẫn tiếp tục không may mắn,một lát nữa lại dẫm phải phân chó, ngồi xe buýt sẽ bị vu oan s àm sỡ, đi làm sẽ bịcấp trên la mắng, hôm nay gặp phải nhiều chuyện không tốt, qua khỏi ng ày sinhnhật hôm nay thì mới gặp nhiều may mắn được. Ta kháo.. Tiểu Khai trợn trắng mắt: Ngươi quay lại nói mấy chuyện này vớita? Đương nhiên không phải. Lão nhân thần bí cười cười: Còn có chuyện này, tanghĩ ta cần phải nói cho ngươi hay. Ai, việc gì? Tiểu Khai lập tức phấn khởi tinh thần: Có phải vừa rồi qu ên đưabảo bối cho ta không? Sư phó, hoàng tuyền âm dương tương cách, bảo bối khôngmang theo được đâu, tất cả đưa cho ta đi, nhiều nhất là từ nay về sau thanh minhmười lăm ta sẽ nhang khói cho ngươi.Lão nhân cũng không tức giận, chỉ tủm tỉm cười nói: Ta nói ngươi nghe, kỳ thậtmột ngàn năm trước Thiên Tuyển Môn chúng ta mặc dù rất mạnh mẽ cường đại,nhưng bây giờ đã sớm rơi xuống, tại tu chân giới, chúng ta chỉ còn là một mônphái rác rưởi, hơn nữa, ta còn phải nói cho ngươi, ta tìm ngươi làm đồ đệ, khôngphải vì tư chất cao bao nhiêu, mà là những người có chút tư chất đều bị nhữngmôn phái khác thu nhận rồi, ta tìm tới tìm lui, chỉ có thể tìm một người không đếnnỗi quá tệ mà thôi. Hơn nữa, ngày hôm qua ta mới tính ra được hôm nay là đại hạncủa mình, ai, khả năng tiên đoán chiêm tinh bây giờ cũng đã thối lui đến bực nàyrồi, thật là quá bi ai. Đời này thật sự không còn thời gian nữa, cho nên ta đã khôngcòn biện pháp dạy tâm pháp tu chân của Thiên Tuyển Môn chúng ta cho ngươinữa, dù sao tâm pháp này cũng đã trở thành rác rưởi, không học thì thôi đi, ân, đồnhi ngoan, từ nay về sau ngươi đúng là người của tu chân giới, nếu có mấy trămcừu nhân của môn phái chúng ta đi tìm ngươi báo thù, ngươi đừng có làm cho sưphó hổ thẹn đó nha ! Ngươi... Tiểu Khai rốt cuộc đã nói không ra lời nữa. Bất quá ngươi cũng không cần quá sợ hãi.. Lão nhân phi thường thân thiện vỗbả vai hắn: Ta cam đoan, quyển sách ta cho ngươi thật là rất kỳ lạ, chỉ có điềuhơn ngàn năm nay chưa có ai mở được nó mà thôi, với tư chất của ngươi...hắc hắc!Nói xong những lời này, lão nhân cũng đã không còn thấy bóng dáng, Tiểu Khaicảm thấy trong lòng bàn tay nhói đau, lại có thêm một vật, hắn mở ra thì thấy mộtmiếng vải, dĩ nhiên là do lão nhân xé ra, ở trên chỉ viết bốn chữ to: Cẩn thận s ưtỷ. Chẳng biết là cái thứ gì nữa. Tiểu Khai vô cùng buồn bực ném miếng vải, ngửađầu nhìn trời, dùng sức nắm chặt nắm tay, trong lòng lặng lẽ thề: Hừ hừ, lãothiên gia, còn muốn cho ta không gặp may, ta thật sự không tin, ta gi ương mắtnhìn dưới đất thì làm sao còn đạp phải phân chó, ta không ngồi xe buýt thì còn ainói ta sàm sỡ, ta không đi làm việc thì còn có ai...Nga, không được, ta còn phải đilàm.Đang nghĩ ngợi, chỉ thấy trên bầu trời có một vật gì đó bay xẹt qua, khi bay đếntrên đỉnh đầu hắn thì chỉ thấy một bọc đen gì đó rớt xuống ba rơi thẳng vào tránhắn, nhất thời, một mùi hôi thối xông vào mũi hắn. Ta kháo, là phân chim! Tiểu Khai dùng sức lau đi phân chim dính trên đầu, rốtcuộc nói không nên lời.Sau khi Tiểu Khai lau trán sạch sẽ, điện thoại chợt vang lên, từ bên kia truyền đếntiếng rít gào bạo nộ của Cổ Chánh Kinh: Nghiêm Tiểu Khai ! Nếu hôm nayngươi dám đến trễ ta sẽ trừ đi tiền thưởng tháng này của ngươi! Trời ạ ! Rõ ràng đây là mượn việc công báo thù riêng a ! Tiểu Khai vừa thanthở, vừa cắm đầu chạy tới trạm xe buýt. Chuyện đến nước này, bất chấp lời cảnhbáo của lão nhân, đúng giờ mới là quan trọng nhất.Lúc này đúng là giờ cao điểm lúc đi làm, xe buýt đã đầy nghẹt, Tiểu Khai vừa lênxe đã nghe một mùi phấn son nồng nặc làm cho hắn thiếu chút nữa là không saohít thở nổi, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một người phụ nữ đang đứng trước mặtmình.Người phụ nữ này có vòng eo khổng lồ, cái cổ thì phải cỡ đùi hắn, gương mặt quẹtmột lớp phấn dày cỡ một cân, thoạt nhìn thật sự cảm thấy rất kinh khủng. TiểuKhai mới nhìn thoáng qua thì thiếu chút nữa đã ói ra tức khắc, vội vàng cúi đầu,trong lòng cười thầm: Nếu loại nữ nhân này có tư cách nói ta sàm sỡ, điều nàyquả thật là mặt trời mọc hướng tây rồi.Đang nghĩ tới đây, chợt nghe bên lỗ tai có một người ho nhẹ một chút, âm thanhthật là nhu mị, hơn nữa lại có vẻ quen thuộc, trái tim của Tiểu Khai lập tức nhảy phanh một cái, liền quay đầu lại thì thấy được Tần Trăn.Vừa rồi Tần Trăn rõ ràng ở cùng một chỗ ...