Danh mục

VÔ TỰ THIÊN THƯ Phần 6

Số trang: 6      Loại file: pdf      Dung lượng: 90.16 KB      Lượt xem: 15      Lượt tải: 0    
Jamona

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

VÔ TỰ THIÊN THƯ Tác giả: Closeads PHẦN 6: TUYỆT THẾ HẢO MỆNH (HẠ)" Ta kháo, ngươi lợi hại, lão tử nhận thua." Tên to con lôi kéo thiếu phụ, bỏ đi thật nhanh. Vô luận như thế nào, từ khi đi làm tới nay là ngày Tiểu Khai vui vẻ nhất, mặc dù hắn trúng thưởng được một vạn nguyên kể từ khi mua hơn trăm vé xổ số mà chưa từng trúng thưởng, hắn cũng đã thấy thỏa mãn. Tiểu Khai trở lại nhà mình, dọn dẹp xong mọi thứ, sau đó mới lấy Vô Tự Thiên Thư...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
VÔ TỰ THIÊN THƯ Phần 6 VÔ TỰ THIÊN THƯ Tác giả: Closeads PHẦN 6: TUYỆT THẾ HẢO MỆNH (HẠ) Ta kháo, ngươi lợi hại, lão tử nhận thua. Tên to con lôi kéo thiếu phụ, bỏ đi thậtnhanh.Vô luận như thế nào, từ khi đi làm tới nay là ngày Tiểu Khai vui vẻ nhất, mặc d ùhắn trúng thưởng được một vạn nguyên kể từ khi mua hơn trăm vé xổ số mà chưatừng trúng thưởng, hắn cũng đã thấy thỏa mãn.Tiểu Khai trở lại nhà mình, dọn dẹp xong mọi thứ, sau đó mới lấy Vô Tự ThiênThư ra, cẩn thận đặt lên bàn, bắt đầu từ từ nghiên cứu.Vốn hắn không hề xem trọng quyển sách này, nhưng lão nhân đã nói về sự chuyểnvận thật quá linh nghiệm, đã làm cho Tiểu Khai bắt đầu tin tưởng những chuyệnlão đã nói, nếu như nói không lầm, chính mình đã gặp được kỳ ngộ, có thể khônglâu sẽ giống như nam nhân vật trong tiểu thuyết có thể hô mưa gọi gió, điều đángchờ mong chính là, đại khái có thể hưởng thụ tất cả phong tình của các mỹ nữ, nếuchỉ vì điểm này thôi, hắn cũng đã cố gắng nghiên cứu Vô Tự Thiên Thư một chút.Quyển sách này màu sắc ngả vàng, thoạt nhìn thật rất giống với những cổ thư vàothời kỳ dân quốc, hơn nữa tựa sách cũng được sắp xếp rõ ràng, lấy tay sờ thì cảmthấy như nổi lên, có điểm thô ráp, khá cứng rắn so với điêu khắc. Cả dòng chữ nhưcó người dán vào thành một khối. Tiểu Khai dùng tay cạy mạnh vào ngay góc thậtcẩn thận nhưng vẫn không có gì phản ứng, hắn cau mày nghĩ nghĩ, lại lấy ra mộtcây châm cắn răng đâm vào ngón tay mình, một giọt máu chảy ra, hắn lập tức nhỏvào trên quyển sách.Không thể không thừa nhận, việc hắn th ường xem tiểu thuyết trên internet làm ảnhhưởng, ít nhất trong ý nghĩ đầu tiên của hắn là có liên quan đến máu, tất cảnhững việc làm này là dựa theo cách nói trên huyền huyễn tiểu thuyết, bìnhthường hay có tác dụng như trong tiểu thuyết đã nói, luôn luôn không tránh khỏiviệc dùng máu nhận chủ, đương nhiên, máu của người thường thì không có tácdụng, chỉ có người hữu duyên mới có thể hữu dụng.Thực hiển nhiên, Tiểu Khai lúc này đúng thật là hữu duyên nhân, giọt máu vừanhỏ xuống, Vô Tự Thiên Thư lập tức nổi lên phản ứng, phát ra hoàng quang ảmđạm phi thường yếu ớt.Trái tim Tiểu Khai đập bình bịch, dùng ngón tay mở ra trang đầu tiên, nhưng chỉthấy trang sách trống rỗng không có dòng chữ nào, hoàn toàn trống rỗng. Ta kháo, đúng thật là Vô Tự Thiên Thư ! Tiểu Khai vừa mới nói thầm mộttiếng, đột nhiên trên trang giấy trắng nổi lên nhộn nhạo rung động, sau đó nhữngdòng văn tự hiện lên, lần này không phải là những dòng phù hào cổ quái nữa, màđúng là Hán tự chính thức. Thâu thiên chi danh, hành tuyển chi thật, khai tu chân chi môn, độ vạn vạn kiếpsổ, đều ở Vô Tự Thiên Thư. Tiểu Khai nhẹ nhàng niệm ra tiếng: Đệ nhất thiên,Phong Ma Thiên.Văn tự đến chỗ này đã hết, Tiểu Khai giương mắt nhìn xem, quả thật chỉ có mấytừ này, phía sau cái gì cũng không có: Ta kháo, đây không phải là vô nghĩa chứ,phía trước thì thần thần bí bí như vậy, cả nửa ngày nháo lên cuối cùng lại không cóbiện pháp tu luyện ! Hắc, ngươi nói cái gì? Tiểu Khai vừa mới mắng ra tiếng, chợt nghe một âmthanh phi thường non nớt thậm chí còn mang theo âm thưởng như trẻ con vanglên, dọa hắn nhảy dựng, liền quay phắt qua nhìn, chợt thấy được một quái nhân.Hình dáng người này thật cổ quái, làm người ta đau đầu chính là chỉ cao cỡ mộtthước năm, dung mạo chỉ là một đứa trẻ con, vẻ mặt hồng nhuận, tinh thần rạngrỡ, đôi mày còn không dài lắm nhưng trên đầu không một sợi tóc, cái đầu bónglưỡng đến mức có thể soi được, hắn mặc trường bào không biết làm từ tài liệu gì,chiếc áo dài cỡ một thước sáu, một thước bảy, còn muốn dài hơn cả thân thể hắn,cho nên toàn thân hắn đều được bao phủ trong chiếc áo, huống chi hắn lại mậptròn, cho nên chiếc áo bao tròn nhìn y như một khối hình cầu tròn trịa. Ngươi là ai? Tiểu Khai vọt nhanh ra sau đưa hai tay lên thủ thế. Hì hì, ta là ở trong này đi ra. Tiểu hài tử chỉ vào quyển sách: Đã lâu ta khôngđược đi ra rồi !Trong đầu Tiểu Khai nhất thời chuyển qua hàng ngàn ý niệm: Phong ấn...phongấn...oa ! Chẳng lẽ hắn là đại nhân vật bị lịch đại tổ sư phong ấn trong Vô Tự ThiênThư? Trong sách ghi Phong Ma Thiên, có phải là tên hắn không? Còn có...hắn vìsao có thể đi ra? Hắn định làm gì?Tiểu hài tử có lẽ đã lâu lắm không có nói chuyện, vừa ra ngoài thì đã thao thao nóikhông ngừng: Nơi này thật quá nhàm chán, cái gì cũng không có, không có thứcăn, không nước uống, mỗi ngày ta ngoại trừ ngủ thì lại ngẩn người, ngẩn ngườixong lại tiếp tục ngủ, ân, ta cũng không biết ta ngủ bao lâu, ngủ đến nỗi tâm trạngcủa ta cũng như chết, ở trong này có muốn chết cũng không chết đ ược, nơi nàycăn bản không cho phép vận dụng chân nguyên lực, ngay cả lực lượng để tự sát tacũng đều không có nên không làm được, trời ạ ! Trong đó thật sự không phải làcuộc sống của người a ! Đại ca ca, ta rất cảm tạ ngươi, là ngươi thả ta ra, ngươithật sự là một người tốt a.Tiểu Khai nhìn biểu hiện của hắn, ...

Tài liệu được xem nhiều: