VÔ TỰ THIÊN THƯ Tác giả: Closeads PHẦN 9: NGŨ HÀNH KHÁM THAM (THƯỢNG)" Nga, ngươi không phải đang nói chuyện phong thủy học đó chứ?" Tiểu Khai cười rộ lên: " Đây là thời đại của khoa học, còn có ai tin chuyện này. Nói thật ra, cả ta cũng không tin." " Ngươi...ngươi dám không tin ta." Tiểu Quan phảng phất như bị kích động, lớn tiếng nói: " Ngươi tin hay không tin, theo kiến thiết này của hắn, không đến nửa năm sẽ chết người thôi!" Tiểu Khai suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc trong lòng...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
VÔ TỰ THIÊN THƯ Phần 9 VÔ TỰ THIÊN THƯ Tác giả: Closeads PHẦN 9: NGŨ HÀNH KHÁM THAM (THƯỢNG) Nga, ngươi không phải đang nói chuyện phong thủy học đó chứ? Tiểu Khaicười rộ lên: Đây là thời đại của khoa học, c òn có ai tin chuyện này. Nói thật ra,cả ta cũng không tin. Ngươi...ngươi dám không tin ta. Tiểu Quan phảng phất như bị kích động, lớntiếng nói: Ngươi tin hay không tin, theo kiến thiết này của hắn, không đến nửanăm sẽ chết người thôi!Tiểu Khai suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc trong lòng cũng cảm thấy hồ nghi.Vô luận thế nào, Tiểu Quan vốn là một ma đầu không biết đã bị phong ấn biết baolâu, mặc dù hắn bị mất trí nhớ, hơn nữa dường như không có năng lực gì, nhưngluận kiến thức, thực phong phú vô cùng, hơn nữa chuyện phong thủy này đã đượctruyền lưu rất nhiều năm, mặc dù thầy phong thủy bây giờ đều là gạt người màthôi, nhưng thời cổ đại, nói không chừng quả thật có tài năng thật sự. Như vậy đi, Khai ca. Chẳng biết khi nào Tiểu Quan đã thay đổi cách xưng hô: Ta sẽ làm một thí nghiệm cho ngươi để ngươi tin tưởng ta. Tốt a. Tiểu Khai nhất thời cảm thấy hứng thú. Tốt lắm, ngươi không phải rất thích Tiểu Trúc tỷ tỷ hay sao. Tiểu Quan cười hìhì nói: Ngươi có ý nghĩ muốn ôm nàng một chút không? Ách...có nghĩ. Mặt Tiểu Khai đỏ lên nhưng vẫn nói lời thật vô sỉ: Nếu có thểhôn một cái thì rất tốt. Hôn một cái thì rất khó khăn nhưng ôm thì rất dễ dàng a. Tiểu Quan nói: Ngươi xem xem người trên đài kia gọi là cái gì mà Thính Tuyết, trên người hắn cókhí âm nhu rất nặng, cùng Tiểu Trúc tỷ tỷ đối nghịch, cho nên ngươi cần dẫn khíâm nhu của người này đối diện với Tiểu Trúc tỷ tỷ, mặt khác, vị trí địa lý của đạisảnh này bất hảo, hỏa tính rất nặng, hỏa khắc mộc, cho nên ngươi cần dẫn hỏa tínhcủa nơi này công kích vào chiếc ghế dựa của Tiểu Trúc tỷ tỷ, như vậy, một khichiếc ghế gãy đoạn, tỷ tỷ sẽ té xuống, một khi nàng té xuống, bởi vì âm khí đốidiện xộc tới, sẽ té sang phương hướng khác. Nếu ngươi đúng lúc đứng ở ngay đó,vậy tỷ tỷ nhất định sẽ bị ngươi ôm lấy thôi. Cái đó làm sao mà làm? Tiểu Khai nuốt nước miếng một cái, đưa mắt nhìn TiểuTrúc, nghĩ thầm: Tiểu Trúc, tôi cũng là vì yêu em yêu đến không còn cách nàokhác, em đừng trách tôi.Tiểu Quan trộm nở nụ cười: Khai ca, đó là một trận pháp đơn giản, nguyên lý tasẽ không nói tỉ mỉ với ngươi, bây giờ, ngươi đi tìm bốn thùng rác, một cái bỏ ngaychỗ tên Thính Tuyết gì đó, một cái bỏ ngay trước mặt Tiểu Trúc tỷ tỷ mười bước,còn có hai cái bỏ ở chỗ góc sáng sủa và xa nhất từ chỗ các ngươi, ân, sau đó ngươitrở lại, đi đến phía sau Tiểu Trúc tỷ tỷ là được rồi.Tiểu Khai khẽ cắn môi, nghĩ thầm: Vì hạnh phúc của chính mình, làm chuyệnngu ngốc thì ngu ngốc thôi. Hắn đứng dậy, chạy tới góc phía xa đại sảnh, bắt đầudi chuyển mấy thùng rác. Tiểu Trúc kỳ quái liếc mắt nhìn hắn, thấy hắn đã chạyxa, nàng nghĩ hắn muốn đi nhà vệ sinh, nên cũng không để ý tới, tiếp tục nghe sựgiải thích của Tư Mã Thính Tuyết.Tiểu Khai mặc bộ quần áo tầm thường, tay cầm thùng rác, thoạt nhìn giống nhưmột công nhân đổ rác, căn bản không khiến cho ai hoài nghi, có vị nữ sĩ thậm chícòn rất có lễ phép gọi hắn lại, dùng tư thế ưu nhã ném rác vào thùng, sau đó nói: Vất vả rồi, đồng chí.Tiểu Khai trợn trắng mắt, chưa kịp nói gì, đem thùng rác đi tới góc phía xa.Ba thùng đầu tiên đã làm được hoàn hảo, nhưng tới thùng thứ tư thì phiền phức,Tiểu Khai cầm thùng rác đi tới trước mặt Tiểu Trúc, rồi sau đó từ từ lui về phíasau, miệng lẩm bẩm đếm: Một, hai, ba, bốn... Tiểu Khai, anh làm gì đó? Tiểu Trúc kỳ lạ kêu lên. Hắc, không có gì, rèn luyện thân thể thôi. Tiểu Khai vừa cười vừa lui, vừa luiđến bảy bước, bỗng nhiên nghe tiếng Tiểu Trúc kêu lên: Uy, cẩn thận phía sau cóngười....Lời còn chưa nói hết, chợt nghe ai yêu một tiếng thanh thúy, phía sau lưng vachạm vào một thân thể mềm mại, hai cái vòng tròn nhỏ tiếp xúc vào trên lưng hắnmột cái. Dưới chân hắn liền đạp trúng một cái gì đó, nhất thời té ngã ra sau đặng,đặng, đặng Hắn lui ba b ước, đặt mông ngã ngồi trên mặt đất, cái thùng rác kia rớtxuống ngay đúng vị trí mà hắn tính toán, đúng mười bước. Uy, ngươi đã làm dơ hết quần áo của ta ! Nghe thanh âm đó, Tiểu Khai liềnquay đầu lại, liền thấy được một cô gái mặc nguyên bộ áo trắng, không phải aikhác, chính là cô gái trong tấm ảnh mà hắn đang giữ.Giờ phút này cả bộ quần áo trắng như tuyết của cô gái đã lấm lem thành màu đen,thoạt nhìn đã thấy được, cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu đã có chút tức giận, tiếnđến ngay mặt hắn, gắt giọng: Hừ, người ta mới mua bộ quần áo mới này ngàyhôm qua, ngươi đền cho ta đi. Ta...ta không phải cố ý đâu. Tiểu Khai có khuyết điểm rất lớn, là vừa nhìn thấymỹ nữ liền khẩn trương, bị một tiểu mỹ nữ đứng ngay trước mặt, mùi thơm lantỏa, nói chuyện lại bắt đầu ấp úng: Thật..thật..thật..xin lỗi. Hừ, xin lỗi là được hay sao? Tiểu mỹ nữ n ày cũng là một cô gái có tính ủy mị,nước mắt chợt muốn tuôn ra: Ngườ ...