Danh mục

Vừa đi du học, tôi đã mất người yêu

Số trang: 5      Loại file: pdf      Dung lượng: 174.71 KB      Lượt xem: 2      Lượt tải: 0    
Jamona

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (5 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Vừa đi du học, tôi đã mất người yêuNgày hôm nay, khi tìm mọi cách để trở về gặp em, tôi mới bàng hoàng nhận ra quyết định thật sự của em là thế nào. Đã hai năm kể từ ngày tôi quen biết và yêu em. Suốt quãng thời gian yêu nhau, chúng tôi luôn bám dính lấy nhau không rời. Đã có lúc tôi nghĩ em như một
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Vừa đi du học, tôi đã mất người yêuVừa đi du học, tôi đã mất người yêuNgày hôm nay, khi tìm mọi cách để trở về gặp em, tôi mới bàng hoàngnhận ra quyết định thật sự của em là thế nào.Đã hai năm kể từ ngày tôi quen biết và yêu em. Suốt quãng thời gian yêunhau, chúng tôi luôn bám dính lấy nhau không rời. Đã có lúc tôi nghĩ emnhư một mảnh ghép vừa khít với tôi, một nửa còn lại hoàn mĩ. Hai đứahợp nhau vô cùng và cũng chưa bao giờ to tiếng cãi vã. Tôi luôn nghĩđến tương lai lâu dài với em và biết mình phải có trách nhiệm thế nàovới tình yêu này.Từ năm tôi học lớp 11, bố mẹ đã nói với tôi về chuyện đi du học ở Úc.Bố mẹ dặn là sẽ chuẩn bị giấy tờ, tôi chỉ việc lo học tiếng cho tốt và thiđạt tiêu chuẩn là có thể đi được. Lúc đó suy nghĩ còn đơn giản, tôi chỉngỡ đó là chuyện gió thổi qua tai, còn lâu mới phải đi, nên cũng khôngnói với em về kế hoạch tương lai của mình.Tôi đâu ngờ, theo thời gian tình cảm giữa hai đứa cứ ngày một sâu đậm.Mỗi ngày, em đã quen với việc được tôi đưa đón đi học, đi ăn vào buổichiều và cuối tuần hẹn hò đi xem phim. Trong tâm trí tôi lúc nào cũngchỉ có em. Nhìn thấy bất cứ thứ gì hay trên đường hay ở đâu đó, tôi đềubất giác nhớ đến người yêu và nhất định phải mua thứ đó làm quà choem. Người yêu tôi rất thích nhận những món quà bất ngờ như vậy. Emnói rất hạnh phúc vì có tôi ở bên em mọi lúc.Nhìn nụ cười của em, tôi càng khó nói với em về chuyến đi xa sắp tớicủa mình. Cho đến khi bố mẹ gấp rút bắt tôi nghỉ học ở trường để lên HàNội học tiếng, tôi mới buộc lòng phải nói với em. Mới đầu, khi tôi đềcập đến việc sẽ đi học xa khoảng 4 năm, em vẫn nghĩ là tôi đùa. Sau đó,tôi nói tháng sau sẽ lên Hà Nội học tiếng, em mới tin là thật. Tin rồi emlại thắc mắc, lại hỏi tôi những câu hỏi rất khó trả lời: “Anh đi học xa, thếcòn chuyện tụi mình thì sao. Anh nhất định phải đi à? Đầy người học ởđây mà vẫn thành đạt đó thôi. Sao anh lại phải đi?” Em cứ hỏi đi hỏi lạivề lý do tại sao tôi quyết định đi du học mà không nói cho em biết sớm.Những câu hỏi của em làm tôi thật sự bế tắc. Nhiều đêm tôi không ngủđược, vắt tay lên trán nằm suy nghĩ. Lúc đó, tôi thật sự mất phươnghướng. Chính tôi cũng không hiểu sắp tới tôi sẽ rời xa gia đình và tìnhyêu, đơn thân đến một nơi xa lạ để làm gì. Tôi đem những câu hỏi đó nóivới bố mẹ mình, rằng: “Tại sao con lại phải đi, con ở nhà liệu có đượckhông?” Và tôi chỉ nhận được một ánh nhìn cứng rắn từ bố: “Nếu sứcmày có thể thi đậu vào một trường đại học tốt thì sẽ không phải đi đâucả. Bố đang dành những điều tốt nhất cho mày, nhiều người muốn chocon người ta đi du học cũng không có điều kiện mà làm đâu.[img]img/chiatay_6ad96.jpg[/img]Thật cay đắng khi biết sự thật, lúc tôi bước chân lên máy bay thì em đãxác định... quên luôn mối tình nàyNhìn thái độ cương quyết của bố, tôi lại nhụt chí không dám thắc mắc gìthêm. Mẹ thì chỉ động viên tôi cố gắng vì tương lai của chính mình. Mộtthằng đàn ông thì phải lo sự nghiệp hàng đầu, chuyện tình cảm cứ tạmgác vào một bên đã. Tôi không dám cãi lại bố mẹ. Và khoảng thời giansau đó, tôi nộp hồ sơ vào một trường quốc tế ở Hà Nội để học tiếng.Tôi đi… em giận tôi ghê lắm. Em trách tôi vô tình, tại sao không nóisớm để em kịp chuẩn bị tâm lý. Lúc đó, tôi lại cố an ủi em, rằng: “Cònlâu anh mới đi mà, làm thủ tục cũng mất thời gian lắm. Đi nước ngoài cóphải đi chợ thích đi là đi ngay được đâu.” Qua những tin nhắn dỗi hờn,tôi biết em buồn nhiều. Nhưng bản thân tôi lại không thể làm gì khác.Một tuần tôi cố gắng về thăm nhà hai lần vào thứ Năm và Chủ Nhật.Mặc dù đi lại tốn kém nhưng tôi rất nhớ em và chỉ muốn về bên em. Mộtlần về nhà, em khóc và cầu xin tôi đừng đi. Vì chỉ hai tháng tôi lên HàNội học mà em đã nhớ tôi không chịu nổi. Rồi em nhìn vào mắt tôi vàhỏi: “Anh có sợ mất em không? Nếu thật sự yêu em, anh hãy suy nghĩlại và em tin anh sẽ có một quyết định khác.”Ngay ngày hôm đó tôi trở về nhà và nói với bố mẹ sẽ dừng việc họctiếng ở Hà Nội. Tôi quyết định sẽ cố gắng chăm chỉ ôn thi đại học trongmột năm còn lại và sẽ ở lại Việt Nam, không đi đâu cả. Nghe tôi nói màbố nổi giận lôi đình, ông còn suýt đánh tôi nếu mẹ không ngăn cản. Sựbồng bột và hiếu thắng lúc đó khiến tôi gân cổ lên cãi lại: “Con đã quyếtrồi và con sẽ không đi đâu. Bố mẹ đừng có ép con vô ích.” Tôi ngangngạnh và ương bướng đến nỗi mẹ đã phải quỳ xuống cầu xin tôi: “Mẹchỉ có một thằng con trai duy nhất là mày, bố mẹ cả đời đi làm lo chomày đến bạc tóc. Bây giờ mày muốn báo hiếu thì nghe lời mẹ.” Nhìn mẹnhư thế, tôi đâu đành lòng. Cuối cùng tôi đã miễncưỡng chấp nhận lên máy bay, bỏ người yêu ở lại mặc dù tôi rất yêu côấy.Những ngày đầu tiên sống tại nơi đất khách, tôi rất khó khăn trong việctìm đường xá, phương tiện liên lạc cũng khó khăn. Tôi chưa mua đượcsim điện thoại, Internet cũng chưa có ngay và tất nhiên tôi không thể gọivề hỏi thăm em được. Em giận dỗi. Tôi không trách em, vì tôi biếtnhững thiệt thòi mà sắp tới em phải chịu.Quãng thời gian phải học xa nhà ...

Tài liệu được xem nhiều: