Danh mục

White Paradise

Số trang: 12      Loại file: pdf      Dung lượng: 182.29 KB      Lượt xem: 5      Lượt tải: 0    
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tác giả: Bim Nino Tôi là gã thực tập sinh chuyên ngành điều dưỡng, được xếp về một bệnh viện ở tỉnh lẻ để thực hiện khóa thực tập cuối cùng trước khi hoàn thành luận án tốt nghiệp. Tôi 24 tuổi và có một gia đình đúng nghĩa. Tôi yêu đời.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
White Paradise White Paradise. Tác giả: Bim NinoTôi là gã thực tập sinh chuyên ngành điều dưỡng, được xếp về một bệnh việnở tỉnh lẻ để thực hiện khóa thực tập cuối cùng trước khi hoàn thành luận ántốt nghiệp. Tôi 24 tuổi và có một gia đình đúng nghĩa. Tôi yêu đời. Và tôi chưabao giờ nghĩ rằng sẽ có người con gái nào bước vào cuộc sống của mình chỉbằng một dòng chữ.“White Paradise”.Tôi đọc được dòng chữ ấy ở rất nhiều nơi trong khắp ngóc ngách của bệnhviện này, cũng vì có thói quen thăm thú đây đó, chỉ một thời gian ngắn tôi đãthuộc nằm lòng đường đi nước bước của bệnh viện nơi tôi thực tập. Và dòngchữ “White Paradise” kia cứ thế mà lần lượt đi vào trí nhớ của tôi.Hình như cứ qua một ngày tôi lại phát hiện có thêm nhiều dòng chữ như thếđược viết nên. Đôi khi bằng bút dạ sáng màu xanh. Khi lại là bút kim. Bên kiakhu căng tin lại được viết bằng bút chì.Và chỉ sau hai tuần ít ỏi, tôi đã tìm được chủ nhân của những dòng chữ kia.Đó là một dịp tình cờ, khi vừa kết thúc một ngày thực tập của mình và chuẩnbị đồ đạc ra về. Tôi không ở lại bệnh viện mà thuê một căn phòng nhỏ gần đó.Khi rẽ sang khu nghỉ dưỡng khoa nội, tôi tình cờ nhìn thấy một cô gái mặcquần áo bệnh nhân đang nắn nót từng chữ. Lần này không phải viết trêntường, trên thành lan can mà là một thân cây xanh có bóng mát.-Chơi kiểu này không được đâu. Em đang phá hoại của công của bệnh viện đócô bé.Cô bé kia giật nảy mình làm rơi luôn con dao nhọn trên tay, em quay lại nhìntôi bằng ánh mắt ngỡ ngàng. Tôi nhoẻn miệng cười cúi xuống nhặt con daolên, phủi phủi cát bẩn ở chuôi dao rồi chìa ra cho em.-Em nghịch thật đấy. Chỗ nào cũng thấy dấu tích này nhỉ?Tôi tiến thêm một bước chỉ tay vào chữ “White Pa...” em đang khắc dở trênthân cây tội nghiệp. Phải thừa nhận một điều, em viết chữ rất đẹp. Cô bé cúiđầu không dám nhìn tôi, chắc vì tôi còn đang mặc áo blouse nên em tưởng tôilà bác sĩ và sẽ mắng mình.-Em nằm ở khoa nào? Tôi đưa em về phòng bệnh.Cô bé ngẩng mặt nhìn khi tôi đặt con dao nhọn trở lại tay mình, đôi mắt thậtđen và sáng rõ nhìn tôi không chớp. Tôi cũng không ngại ngần mà nhìn thẳngvào mắt em, tôi thấy cả chính mình trong đó.Nhưng sau đó cô bé vùng chạy đi, tôi ngẩn người nhìn theo em một chút. Hìnhnhư cô bé vừa rẽ vào khu vực khoa tim mạch. Tôi cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn suốtcả quãng đường về phòng trọ. Dường như tôi đã bị dòng chữ “WhiteParadise” của em ám ảnh mất rồi.**Thông qua một số y tá trực khoa tim mạch, cuối cùng tôi cũng biết được mộtvài thông tin về “thiên đường màu trắng” ấy. Tôi tự ý đặt cho em cái biệt hiệudài ngoằn kia vì thấy nó hợp với em, và có lẽ cũng chỉ có mình tôi gọi em nhưthế mà thôi.Kí ức và cuộc sống của em gắn liền với màu trắng. Em là con gái nuôi của bácsĩ trưởng khoa tim mạch. Nhưng trước đó em đã trải qua khoảng thời giankhông có người thân ở bệnh viện này. Em không có gia đình, em được đặttrước cổng bệnh viện khi còn quấn tã. Chính vị bác sĩ trưởng khoa kia đã cưumang em.Em không có tên, cả cái quyền đơn giản ấy mà em cũng không được hưởngtrọn vẹn. Vì từ bé xíu em đã phải gắn liền với cái bệnh viện này. Bác sĩ Tùng-ba nuôi của em và mọi người ở đây gọi em là Gia Song, đó là cái tên ghi tronghồ sơ bệnh án.Em là bệnh nhân. Một bệnh nhân trung thành với bệnh viện này. Em đã ởđây suốt 18 năm. Làm bạn với thuốc men và mùi sát trùng đặc trưng nồngnặc. Lúc bác sĩ Tùng tìm thấy em thì em đã mắc bệnh suy tim rồi.**-Anh Châu tới thăm em hả?Tôi bị Gia Song dọa cho mất hồn. Vốn định nhân giờ nghỉ trưa chạy sangkhoa tim mạch nhìn em một chút nhưng không ngờ là mình lại bị em pháthiện ra. Đặc biệt là em gọi chính xác tên tôi nữa mới chết.Tôi gãi gãi đầu, đứng tựa lưng vào cửa kính không nói được lời nào. Gia Songnhảy xuống khỏi giường bệnh chạy ra ngoài đứng đối diện với tôi. Làm thếnào cô bé lại biết tên tôi nhỉ?-Anh tới sao không vô? Anh chưa ăn cơm phải không? Vô đây, ba mới mangcho em nhiều đồ ăn lắm, một mình em ăn không hết đâu.Gia Song vừa nói vừa níu tay tôi vào phòng em, tôi đi theo như một cái máyđược lắp đặt sẵn chương trình theo sau em. Em đẩy tôi ngồi xuống ghế rồi lụclỏi trong tủ lạnh ra rất nhiều trái cây. Đặt trên bàn một hộp cơm đầy nhíchnhững thịt và trứng, em dúi cái muỗng nhỏ vào tay tôi.-Anh ăn đi.-Em không ăn hả?-Em không đói.Gia Song lắc đầu, em ngồi một bên thúc giục tôi ăn cơm, còn mình lấy cái daohôm bữa ra gọt vỏ trái cây mời tôi. Dường như em không hề có giữ khoảngcách với người lạ chỉ mới gặp vài lần là tôi đây thì phải?Tôi vừa ăn vừa nhìn Gia Song. Em có đôi mắt đẹp đến lay động lòng người,tôi dám cá nếu thằng đàn ông nào nhìn vào đôi mắt ấy đều bị em hớp hồn.Chiếc mũi thanh tú cao cao cân xứng với đôi môi nhỏ mím lại, cẩn thận gọt vỏđể không bị đứt tay. Tôi cứ nhìn em chằm chằm và tôi biết rõ thứ tình cảmđang dần lớn lên trong người được xác định như thế nào.-Anh không ăn mà nhìn em hoài vậy? Bộ em đẹp lắm hả? ...

Tài liệu được xem nhiều: