Danh mục

Yêu rất thật

Số trang: 3      Loại file: pdf      Dung lượng: 170.79 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
Jamona

Phí lưu trữ: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (3 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Nó đang ngồi trên sofa, ôm cái gối, ngồm ngoàm gói snack. Mắt dán vào màn hình laptop đang chiếu bộ phim Arang. Nó run lên bần bật, thấy cả người rờn rợn. Hic! Nó đang ở một mình trong căn nhà lớn, mà nó thì sợ ma, nhưng không hiểu sao cứ thích xem.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Yêu rất thật Yêu rất thậtNó đang ngồi trên sofa, ôm cái gối, ngồm ngoàm gói snack. Mắt dán vàomàn hình laptop đang chiếu bộ phim Arang. Nó run lên bần bật, thấy cảngười rờn rợn. Hic! Nó đang ở một mình trong căn nhà lớn, mà nó thì sợma, nhưng không hiểu sao cứ thích xem. Tới khúc con ma xuất hiện thìđồng thời chuông điện thoại phòng nó reo lên. Nó giật bắn mình, quay từtừ sang chỗ để điện thoại. Phải mất mấy giây, nó mới định thần lại làđang có điện thoại, nó khổ sở kéo theo cái chăn bông đến bên giường.- Alô! – Nó thì thào.- À lố! Có.. phải..Rubi..không…? – Bên kia đầu dây cũng thều thào làmRubi lạnh cả xương sống.- Ơ ơ…. Ừk…. ai vậy? – Giọng nó nhỏ nhẹ.- Tui là Kan đây!!!- Kan hét vào trong điện thoại. Nó giật mình, thấy antâm hơn được một tí.- Có gì không?- Bà sao thế, sao lâu nhấc máy vậy hả???- Tại đag koi phim ma, sợ…- Một mình hả?- Ừm.- Tui cũng đang một mình. Đợi tí tui qua bên đó rồi đi đâu cho đỡ chánnher!- Ừm. Nhanh đi.“Rụp!”Nó thay quần áo rồi ra ngoài với Kan. Buổi tối, không khí thật dễ chịu.Nó với Kan đi bộ trên con đường quen thuộc. Hôm nay là ngày lễ tìnhnhân(ngày 7 tháng 7), ít ra nó cũng không hề cô đơn vì giờ nó đã có Kanluôn luôn bên cạnh những lúc nó cần. Ngoài đường, cặp nào cũng hand-in-hand, nó mạnh dạn nắm tay Kan bỏ vào túi áo. Kan ngạc nhiên nhìnnó, tim đập thình thịch, nó siết chặt tay Kan và dường như hiểu ý nó,Kan không nói gì, để im tay trong túi. Nhiều lúc, nó cảm thấy Kan phiềnphức lắm, lúc nào cũng xen vào không gian riêng của nó. Nhưng từ bâygiờ, nó biết rằng, nếu Kan không xen vào thì cuộc sống của nó sẽ tẻ nhạtvà vô vị biết nhường nào.- Muốn uống gì đó không? Để tui đi mua. Kan đứng dậy, hỏi nó.- Ừm… Socola nóng. Nó cười.- Ok. Ngồi đây đợi tui, tui quay lai liền đó.- Tui biết rồi. ^^. Ý, 10phút nữa là bắn pháo bông đó. Ông đi nhanh rồiqay lại. Không là không kịp xem đâu á.- Lúc quay lại, tui sẽ nói cho bà một chuyện quan trọng. Nhớ làỪmkhông được đi lung tung đó. – Nó gật đầu, cười một cái. Kan nói rồichạy đi. Nó ngồi trên bãi cỏ mềm. Duỗi thẳng chân ra, chống hai tay rasau, nó ngước nhìn lên bầu trời đầy sao kia. Hít một hơi thật sâu… Nửanăm rồi, nó quên anh thật rồi, nó thoáng suy nghĩ về những chuyện đãqua. Cuộc sống của nó đã bình thường trở lại, nó từng tưởng tượng rằngnếu không có anh, nó sẽ không sống nỗi nhưng chẳng phải bây giờ nósống tốt hơn rồi ư? Nó phì cười. Không biết lát nữa Kan sẽ nói chuyệnquan trọng gì với nó nhỉ? Hồi hộp quá! Có tiếng chân đang tiến về phíanó, Kan trở lại nhanh vậy sao. Ôi! Lòng ngực nó đập loạn lên, nó quaylại. Nhưng không phải Kan….«××××»- Hai Socola nóng của cháu đây! – Cô bán hàng đặt ra quầy. Kan lấy tiềnthừa, xoa xoa chiếc nhẫn trong túi áo, khẽ cười một cái rồi cầm hai cốcsocola trở lại chỗ Rubi.- Ũa? Đâu rồi? Kan đưa mắt tìm Rubi. – Đã nói là không được đi đâu rồimà. Thiệt là…Vén tay áo xem đồng hồ, chỉ còn 2 phút nữa là bắn pháo bông. Kan lấyđiện thoại gọi cho nó.- Alo. – Một giọng đàn ông bắt máy làm Kan bất ngờ.- Ai vậy? Đưa máy cho Rubi được không? - Kan hỏi. Đầu dây bên kiaim lặng một hồi. Kan cảm thấy không ổn, rồi bỗng nghe thấy tiếng gọicủa Rubi bên kia đầu dây.- Thả tôi ra. Tôi đang ở đâu? Kan.. Kan ơi cứu tui!!- Mấy người là ai? Thả Rubi ra không được làm hại cô ấy! – Kan pháthoảng,như muốn hét vào điện thoại.- Mày đừng mong gặp lại nó. Haha.- Nói rồi người đàn ông cúp máy.Kan gọi lại nhưng máy đã khoá. Quăng luôn hai cốc socola, Kan chạythật nhanh để tìm nó.«××××»Rubi mở mắt ra. Sự vật trước mắt dần dần hiện rõ hơn. Đây là đâu? Rubigiật bắn khi thấy mình đang bị trói trong một phòng tắm khá rộng. ĐầuRubi nhức nhối, không biết chuyện gì đã xảy ra. Hoảng sợ và lo lắng,Rubi không biết phải làm thế nào.- Có ai không? Thả tôi ra!!! Có ai không??Rubi loay hoay nhích người ra ngoài cửa sổ lớn. Trước mặt cô bé bâygiờ là biển, ánh nắng chói chang luồn qua tóc cô bé. Rubi không biết đâylà đâu và tại sao lại ở đây cả. Cánh cửa toilet chợt mở ra. Hai người đànông bước vào, trên tay cầm sữa và bánh sandwich.- Các người là ai? – Rubi cố tỏ ra bình tĩnh, trừng mắt nhìn họ.- Ai cô không cần biết. Ăn đi. – Một tên trong đó quát vào mặt nó. Nóirồi hắn bóp miệng nhét bánh vào. Rubi lắc đầu nguầy nguậy, dùng hếtsức đẩy tên đó ra.- Không ăn. Thả tôi ra đi. Rubi quát lại vào mặt tên đó.- Con nhỏ này, dám đẩy tao. Anh.. không cho tao đụng đến mày, nếukhông mày ốm đòn rồi đấy.- Tun, kệ xác nó, mình đi. Tên kia huých vai một cái rồi bỏ đi, đóngkhoá cửa lại.- Ê! Này! Hai thằng khốn, không được đi, cởi trói ra!! Rubi hét lênnhưng vô ích. Căn phòng lại yên ắng đến bất thường.Bắt cóc ư? Tại sao lại nhốt ở một nơi “dễ chịu” thế này? Đã bắt cóc, lạicòn được cho ăn sáng bằng bánh sandwich và sữa nữa. Thật khó hiểu.Nó nhắm mắt lại, tựa đầu vào tường lắc lắc mấy cái. Oái! Nó nhớ ra rồi,hôm qua lúc nó đang ngồi đợi Kan mang thức uống về thì có người từđằng sau đánh mạnh vào đầu làm nó ngất đi. Vậy cò ...

Tài liệu được xem nhiều: