Danh mục

Âm Dương thần chưởng 3

Số trang: 0      Loại file: pdf      Dung lượng: 269.99 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Xem trước 10 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Giang Lâm cựa mình, đưa tay đập nát con muỗi trên má, tiếng xíc sắt chạm vào nahu lêu loáng xoáng, giữa đêm khuya như nhắc chàng nhớ đến thân phận bị lưu đày
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Âm Dương thần chưởng 3Tác Giả: Trần Thanh Vân ÂM DƯƠNG THẦN CHƯỞNG Người Dịch:Lữ Giang HỒI III: G iang Lâm cựa mình, đưa tay đập chát con muỗi trên má, tiếng xích sắtchạm vào nhau kêu loảng xoảng, giữa đêm khuya như nhắc chàng nhớ đến thânphận bị lưu đày. Thế đấy! Chàng đã trở thành tên tử tội, đem thân lưu đày lên vùng rừng núihoang vu, cho đẹp lòng sư phụ, cho vui dạ đại ca. Giang Lâm mở to mắt trongđêm khuya, lắng nghe từng khớp xương đau nhức mà cay đắng vô cùng. Bangày rồi chàng không còn là kẻ tự do, để được nghe, nói, ăn, ngủ theo ý thíchcủa mình. Cái thân thể của chàng giờ đây nằm trong tay bọn hung bạo, sinhmạng này khác nào như cá trên thớt như chim trong lồng. Chàng thèm biết bao một hơi thở tự do, nhưng ánh mắt chàng từ đây khôngcòn hồn nhiên, vô tư như khi cùng Thảo Sương đùa nghịch nữa, mà nói chỉ âmthầm ánh lên những tia căm hờn rực lửa. Một cơn gió núi thổi qua, lạnh buốt xương làm chàng nhớ lại lúc tiễn đưa.Hừ! tiễn đưa một người tự do vào nơi chốn tù đày. Giang Lâm mỉm cười chuachát. Thật là mỉa mai cho sư phụ. Sau khi trói chặt hai tay đứa học trò của mình,lại ngước nhìn nó bằng tia mắt yêu thương, rồi tặng cho nó một món quà an ủi.Món quà đó cùng với món quà của Hồ Sơn, Giang Lâm chẳng thèm đụng đếnkể từ khi đặt chân lên vùng rừng núi Miêu Cương này. Với Giang Lâm, điều an ủi duy nhất hiện giờ là những giọt nước mắt nónghổi của Thảo Sương chảy trên vai áo. Chiếc khăn thấm đầy nước mắt của nànggiờ đây là báu vật thiêng liêng mà chàng sẽ giữ mãi bên mình cho đến chết. Có tiếng mõ điểm sang canh. Giang Lâm lặng yên thầm đếm. Tiếng độngvang giữa đêm khuya, nghe lạnh lùng khô khan. Có tất cả bốn hồi mõ dài giụcgiã, như vậy là đã đến canh tư. Một đêm dài sắp trôi qua lặng lẽ để một ngày tủinhục mới lại bắt đầu. Cứ thế ngày nối ngày trôi mãi, tuổi xuân sẽ trôi qua trongđau đớn căm hờn. − Giang Lâm! Anh ngủ không được hay sao mà cứ trăn trở hoài vậy? Bên tai chàng vang lên tiếng thì thầm. Trong ánh sáng lờ mờ của những vìsao trên đỉnh núi, Giang Lâm nhận ra hình dáng của Sĩ Khải, người bạn mớiquen nơi đất lạ. Chàng quay lại mỉm cười: − Sương khuya xuống lạnh, cộng với nỗi nhớ quê hương làm tôi không tàinào ngủ được. Sĩ Khải an ủi:www.phuonghong.com www.taixiu.com 16Tác Giả: Trần Thanh Vân ÂM DƯƠNG THẦN CHƯỞNG Người Dịch:Lữ Giang − Rồi sẽ quen thôi! Hãy ráng ngủ để bảo vệ sức khỏe. Nghe đâu ngày maichúng sẽ đày ta lên rừng tìm trầm. Giang Lâm vẫn tỉnh queo: − Lên rừng tìm trầm hay xuống biển mò ngọc có khác gì nhau? Hơi đâu màchú ý đến làm gì? Sĩ Khải lắc đầu: − Tại anh chưa biết đó thôi, ở đây mỗi lần nghe đến việc tìm trầm là ai aicũng nổi ốc rùng mình. Vì đây là một việc làm nguy hiểm vô cùng. Có mấy aiđi mà trở về nguyên vẹn được đâu. Không bị chết bởi sơn lam chướng khí, cũngbỏ mình vì thú dữ rừng sâu. Giang Lâm nói với vẻ bất cần: − Thế thì tôi càng mong mình được làm việc ấy. Sĩ Khải không đồng ý: − Kìa sao bạn lại nói vậy? Có cái gì quí hơn mạng sống đâu? Hôm nay làthân tù đày, biết đâu ngày mai ta lại là con chim sổ lồng. Chết là hèn là nhục.Phải sống mới được chứ. Giang Lâm ngơ ngác kêu lên: − Với hai bàn tay trắng này ư? − Phải kiên nhẫn đợi chờ cơ hội. Thôi trời sáng rồi tôi trở về kẻo chúng nghingờ. Sĩ Khải lom khom bỏ về chỗ của mình. Giang Lâm nhìn theo và chợt pháthiện Sĩ Khải là người biết võ công. Và có lẽ chàng ta cũng đã nhận biết mìnhnhư vậy nên mới đến để cùng mưu đồ việc lớn. Tiếng cồng kẻng báo sáng vang lên dồn dập giữa khu đất trống, đẩy bướcchân đám tù nhân bước vội, bước vàng đến nơi tập hợp dưới làn mưa roi tànkhốc. Khoác chiếc áo lên vai, quảy túi hành lý, Giang Lâm bước đi chầm chậm vềnơi bọn chúng tập hợp tù nhân. Chợt một ngọn roi xoắn ngang lưng đau nhói,nhưng chàng chỉ quay lại khẽ mỉm cười rồi bước đi đủng đỉnh. Thái độ khiêu khích của chàng đã làm cho bọn coi tù tức điên. Chúng đạpchàng té nhào xuống đất rồi vung roi túi bụi. Sĩ Khải từ đâu chạy đến đỡ GiangLâm đứng dậy nói với bọn quản tù như van vỉ: − Thưa quí quan, cậu em tôi mới bịnh dậy, xin quí ngài thương tình rộnglượng. − Thằng khốn nào đây?www.phuonghong.com www.taixiu.com 17Tác Giả: Trần Thanh Vân ÂM DƯƠNG THẦN CHƯỞNG Người Dịch:Lữ Giang Tên quản tù lại vung roi đánh luôn Sĩ Khải. Chàng đỡ Giang Lâm đứng dậyrồi cùng lưng đỡ đòn cho bạn bước đến nơi tập hợp. Trên mặt Giang Lâm mộtvệt máu loang dài, Sĩ Khải lau cho bạn nhăn mặt: − Cậu liều quá, sao lại khiêu khích chúng làm gì? Giang Lâm không đáp nhìn Sĩ Khải thân thiện. Quả như lời Sĩ Khải đã nói,hôm nay chúng bắt đám tù nhân vào rừng sâu tìm trầm. Nghe nói phải tiến sâu vào rừng Miêu Cương tìm trầm, tiếng khóc ri rỉ bắtđầu vang lên từ đám tù đen. Và một đám mưa rơi tới tấp đã làm cho họ phải nínlặng đi vào cõi chết. Có mấy ai vào rừng Miêu Cương mà được trở về đâu? Theo sự sắp xếp của đại hán râu xồm, tù nhân được chia ra từng nhóm nhỏnăm người để dễ bề kiểm soát. Giang Lâm được cử làm nhóm trưởng của nhómmình. Cầm bao lương thực ít ỏi trong tay, nhìn những người cùng theo mình tiếnsâu vào cõi chết mà nghe lòng đau nhói. Bởi ngoài chàng và Sĩ Khải là haithanh niên đang ở lứa tuổi đang xuân thì họ là những lão già ốm yếu, những đứabé bủng beo và một cô gái xanh xao bịnh hoạn. Chàng cất tiếng hỏi ân cần: − Xin nhị vị cho tại hạ được biết tên để chúng ta dễ bề đàm đạo. Trước hếttại hạ xin tự giới thiệu tên mình là Giang Lâm, hai mươi tuổi. Đứa bé sợ hãi nép mình vào người lão già cất giọng run rẩy: − Thưa ông, con là Trúc Phi mười ba tuổi, còn đây là ông ngoại của con tênlà Trần Lãnh tám mươi hai tuổi. Giang Lâm cảm động đặt ...

Tài liệu được xem nhiều:

Tài liệu cùng danh mục:

Tài liệu mới: