Nắng Sài Gòn anh đi mà chợt mát Bởi vì em mặc áo lụa Hà Đông Anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng Thơ của anh vẫn còn nguyên lụa trắng.Anh vẫn nhớ em ngồi đây tóc ngắn Mà mùa thu dài lắm ở chung quanh Linh hồn anh vội vã v ẽ chân dung Bày vội vã vào trong hồn mở cửaGặp một bữa anh đã mừng một bữa Gặp hai hôm thành nhị hỉ của tâm hồn Thơ học trò anh chất lại thành non Và đôi mắt ngất ngây thành chất rượu.Em không nói đã...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Áo lụa Hà Đông Áo lụa Hà Đông - Nguyên SaNắng Sài Gòn anh đi mà chợt mátBởi vì em mặc áo lụa Hà ĐôngAnh vẫn yêu màu áo ấy vô cùngThơ của anh vẫn còn nguyên lụa trắng.Anh vẫn nhớ em ngồi đây tóc ngắnMà mùa thu dài lắm ở chung quanhLinh hồn anh vội vã v ẽ chân dungBày vội vã vào trong hồn mở cửaGặp một bữa anh đã mừng một bữaGặp hai hôm thành nhị hỉ của tâm hồnThơ học trò anh chất lại thành nonVà đôi mắt ngất ngây thành chất rượu.Em không nói đã nghe lừng giai điệuEm chưa nhìn mà đã rộng trời xanhAnh đã trông lên bằng đôi mắt chung tìnhVới tay trắng em vào thơ diễm tuyệtEm chợt đến, chợt đi, anh vẫn biếtTrời chợt mưa, chợt nắng chẳng vì đâuNhưng sao đi mà không bảo gì nhauĐể anh gọi, tiếng thơ buồn vọng lại.Để anh giận mắt anh nhìn vụng dạiGiận thơ anh đã nói chẳng nên lờiEm đi rồi, sám hối chạy trên môiNhững ngày thắng trên vai buồn bỗng nặng.Em ở đâu, hỡi mùa thu tóc ngắnGiữa hộ anh màu áo lụa Hà ĐôngAnh vẫn yêu màu áo ấy vô cùngGiữ hộ anh bài thơ tình lụa trắng.Ngày hoà bình đầu tiên - Phùng Khắc BắcAnh về lại ngôi nhà mìnhSau mười năm chiến tranh.Mẹ đón anh buổi bình minh nhập nhoạng,Cơn mưa đón anh buổi hừng đông chạng vạng,Mưa… Mưa… Mưa…Mưa ngoài trờiKhắp nơi,Mưa ngoài sân,Nhưng cũng mưa cả trong nhà…Sau lời mẹ là lời mưa reo ca…Nhà dột.Chỗ nằm chỉ còn đủ độ dài giữa hai chiếc cộtChiều rộng bằng khuôn chiếc tăng.Mắc võng.Lại mắc võng.Vẫn là cây theo anh từ rừng về đây làm cột.Võng đưa sẽ ướt,Nhưng đã có con mọt trong cột làm âm thanh đung đưaNgày xưa,Chỗ ướt mẹ nằm, sau mười nămVẫn chỗ mưa mẹ đứngMẹ trao cho anh chiếc đèn và bảoĐừng để ngọn lửa rụng!Mẹ xếp những thùng, chậu, nồi, xoong…Khúc nhạc mưa nhà dột tấu lênRu êm cánh võng.Người lính nằm im,Nghe âm thanh chiến tranh trong người mình cất giọngTrong đêm hoà bình đầu tiên.IIKhông có trái bom nào rơi đúng nhà mẹ,Không có viên đạn nào bắn thủng mái nhà mẹChỉ có đứa con trai đi xaChỉ có sự chờ đợi nặng nề giọt xuốngĐã xuyên thủng mái nhà thành những lỗ to lỗ nhỏ khác nhauNắng mưa lọt vào sauXuyênXốiNhững sợi nắng, những sợi mưa nếu có thể nối, cũng chỉ dàiBằng một phần sự mong đợiVà những hạt nắng, những hạt mưa nếu đem xếp lại, có thể cao hơn mọi trái núi.Mười năm, cũng chỉ là thoáng qua,Vì tuổi mẹ sáu bẩy lần hơn,Mẹ vẫn nói đời mình như nắng trận mưa cơn…Mái rạ của mẹ cũng không thủng lỗ chỗNếu con chỉ đi ra đồng, ra chợChứ không phải chiến tranh.Có phải những viên đạn trong vô hình ý nghĩBắn lúc đêm khuya vào đứa con thơ béĐã để những lỗ thủng lốm đốm trên màu tóc mẹNhư những hạt nắng hạt mưa giọt sót vào đây,Để ai ai cũng phải nhìn và vội ngoảnh đi ngay…Và đêm nào mẹ cũng khấn, để phập phồng một lần tin, một lần vui,Nhưng tai ác hơn, mái nhà cứ thủng.Chẳng có na-pan, lân tinh, phốt-phoChỉ có mưa nắng,Sự xa vắng, Khiến mái rạ mục mủn, bạc như màu tóc bạc,Đôi sẻ tự tình bị hẫng hốt hoảng vù lên, bụi mù như tro bay…Mong đợiYêu đương,Giả định: sống chếtCủa mẹ về con, làm cho con được sống.Con trở về giản dị,Cái ngõ nhỏ, mái nhà quê, biến thành cổng trời, thành lâu đài trong mắt mẹ đóncon.Buổi sớm,Nắng xiên nghiêng,Anh nằm ngửa,Mái nhà có mắt nhìn anhNgười línhLần đầu tiên giật mình…Những hạt bụi nhảy múa rung rinh,Những con đường sáng lên như nắngVà mỗi người là hạt bụi lung linh.Mẹ vẫn lên nhà xuống bếp một mình,Chiến thắng của mẹ là anhNiềm vui của mẹ là anh.Nỗi buồn của anh không phải trong chiến tranh…Những sợi nắng xuyên qua nhà mìnhThành những mũi tênThành những viên đạn,Bắn tiếp vào anh không gì che chắnPhải nhận tất cả,Vẫn anh.Hôm qua chưa nhận một viên đạnHôm nay nhận những lỗ thủngAnh về quê không mang súngVũ khí lúc nàyHai bàn tay.Mẹ giục:- Ăn cơm, con!Hoà bình trong canh cua, mồng tơi, càVàMùi ổ rơm.