Thông tin tài liệu:
Buổi sáng tôi mặc áo đi giầy ra đứng ngoài đường Gió thổi những bông mía trắng bên sông Mùi toóc khô còn thơm lúa mùa qua Bầy chim sẻ đậu trước sân nhà Những đứa trẻ đứng nhìn ngấp nghé Tôi yêu đất nước này như thế Mỗi buổi mai Bầy chim sẻ ngoài sân Gió mát và trong Đường đi đầy cỏ may và muộng chuộng Tôi vẫn sống vẫn ăn vẫn thở như mọi người đôi khi chợt nhớ một tiếng cười lạ một câu ca dao buồn có hoa bưởi hoa ngâu một vết bùn khô...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bài thơ của một người yêu nước mìnhBài thơ của một người yêu nước mìnhBuổi sáng tôi mặc áo đi giầy ra đứng ngo ài đườngGió thổi những bông mía trắng bên sôngMùi toóc khô còn thơm lúa mùa quaBầy chim sẻ đậu trước sân nhàNhững đứa trẻ đứng nhìn ngấp nghéTôi yêu đất nước này như thếMỗi buổi maiBầy chim sẻ ngoài sânGió mát và trongĐường đi đầy cỏ may và muộng chuộngTôi vẫn sốngvẫn ănvẫn thởnhư mọi ngườiđôi khi chợt nhớ một tiếng cười lạmột câu ca dao buồn có hoa bưởi hoa ngâumột vết bùn khô trên mặt đákhông có ai chia taycũng nhớ một tiếng còi tàuMẹ tôi thức khuya dậy sớmnăm nay ngoài năm mươi tuổichồng chết đã mười mấy nămthủa tôi mới đọc được i tờmẹ thương tôi mẹ vẫn tảo tầnnước sông gạo chợnhà hai buổi nhà không khi nào vắng người đòi nợsống qua ngày nên phải nghiến răngcũng không vui nên mẹ ít khi cườinhững buổi trưa buổi tốingồi một mình hay khócvẫn thở dài mà không nói rathương con không chahẩm hiu côi cúttôi yêu đất nước này xót xamẹ tôi nuôi tôi mười mấy năm không lấy chồngthương tôi nên ở goá nuôi tôinhững đứa nhà giàu hàng ngày chửi bớichúng cho mẹ con tôi áo quần tiền bạc như cho một đứa hủingày kỵ cha họ hàng thân thích không ai t ớithắp ba cây hươngvới mấy bông hải đườngmẹ tôi khóc thút thítcầu cha tôi phù hộ tôi nên ngườicon nó còn nhỏ dạitrí chưa khôn chân chưa vững bước đitôi một mình nuôi nó có kể chi mưa nắngtôi yêu đất nước này cay đắngnhững đêm dài thắp đuốc đi đêmquen thân rồi không ai còn nhớ têndĩ vãng đè trên lưng thấm nặngáo mồ hôi những buổi chợ vềđời cúi thấpgiành từng lon gạo mốctừng cọng rau, hột muốivui sao khi còn bữa đói bữa nomẹ thương con nên cách trở sông đòhàng gánh nặng phải qua cầu xuống dốcđêm nào mẹ cũng khócđêm nào mẹ cũng khấn thầmmong con khôn lớn cất mặt với đờitôi yêu đất nước này khôn nguôitôi yêu mẹ tôi áo ráchchẳng khi nào nhớ tuổi mình bao nhiêuTôi bước đimưa mỗi lúc một tosao hôm nay lòng thấy chậtnhư buổi sáng mùa đông chưa có mặt trời mọccon sông dài nằm nhớ những chặng rừng đi quanỗi mệt mỏi, rưng rưng từng con nướcchim đậu trên cành chim không hótkhoảng vắng mùa thu ngủ trên cỏ maytôi yêu đất nước này những buổi maikhông ai cười không tiếng hát trẻ conđá đất cỏ cây ơimười ba năm có héo mònđá đất cỏ cây ơilòng vẫn thương mẹ, nhớ chaăn quán nằm cầuhai hàng nước mắt chảy ramỗ i đêm cầu trời khấn Phật cho tai qua nạn khỏingày mai mua may bán đắttôi yêu đất nước này áo ráchcăn nhà dột phên không ngăn nổi gióvẫn yêu nhau trong từng hơi thởlòng vẫn thương cây nhớ cội hoàithắp đèn đêm ngồi đợi mặt trời maitôi yêu đất nước này như thếnhư yêu cây cỏ trong vườnnhư yêu mẹ tôi chịu khó chịu thươngnuôi tôi thành người hôm nayyêu một giọng hát haycó bài mái đẩy thơm hoa dạicó sáu câu vọng cổ chứa chancó ba ông táo thờ trong bếpvà tuổi thơ buồn như giọt nước trong lá sentôi yêu đất nước này và tôi yêu emthủa tóc kẹp tuổi ngoan học tròáo trắng và chùm hoa phượng đỏtrong bước chân chim sẻngồi học bài và gọi nhỏ tên tôihay nói chuyện huyên thuyênchuyện trên trời dưới đất rất lạchuyện bông hoa mọc một mình trên đácứ hay cười mà không biết có người buồnsáng hôm nay gió lạnh vẫn cònkhi xa nhà vẫn muốn ngoái lạingó cây cam cây cảithương mẹ già như chuối ba hươngem chưa buồnvì chưa rách áotôi yêu đất nước này rau cháobốn ngàn năm cuốc bẫm cày sâuáo đứt nút qua cầu gió baytuổi thơ em hãy giữ cho ngoantôi yêu đất nước này lầm thanmẹ đốt củi trên rừng và cha làm cá ngoài biểnăn rau rìu, rau éo, rau trainuôi lớn người từ ngày mở đấtbốn ngàn năm nằm gai nếm mậtmột tấc lòng cũng trứng Âu Cơmột tiếng nói cũng đầy hồn Thánh GióngTôi đi hết một ngàygặp toàn người lạchưa ai biết chưa ai quenkhông biết tuổi không biết têncùng sống chung trên trái đấtcùng nỗi đau chia cắt Bắc Namcùng có chung tên gọi Việt Nammang vết thương chảy máu ngoài timcùng nhức nhối với người chết oan ứcđấm ngực giận hờn tức tốicùng anh em cất cao tiếng nóibản tuyên ngôn mười bốn triệu người đòi độc lập tự dobữa ăn nào cũng phải được nomùa lạnh phải có áo ấmđược ca hát, nói cười, yêu đương không ai cấmđược thờ cúng những người mình tôn kínhhai mươi năm cuộc đời chưa khi nào địnhTôi trở về căn nhà nhỏđèn thắp ngọn lù mùgió thổi trong lá cây xào xạcvườn đêm thơm mátbát canh rau dền có ớt chìa vôibên hàng xóm có tiếng trẻ con khócmẹ bồng con lên non ngồi cầu Ái Tửđất nước hôm nay đã thấm hồn ngườive sắp kêu mùa hạnên không còn mấy thuđất nước này còn chua xótnên trông ngày thống nhấtcho bên kia không gọi bên này là người miền Namcho bên này không gọi bên kia là người miền Bắclòng vui hôm nay không thấy chậttôi yêu đất nước này chân thậtnhư yêu căn nhà nhỏ có mẹ của tôinhư yêu em nụ hôn ngọt trên môivà yêu tôi đã biết làm ngườicứ trông đất nước mình thống nhất ...