Đâu đó vào một buổi chiều nắng nhẹ, trong căn phòng đang có những giai điệu du dương, trang sách nhỏ để trên mặt bàn bị gió cuốn đến những trang sau cuối. Những dòng sau cuối cho một chuyện tình đầu
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Cảm ơn cậu, những hẹn hò thứ bảy!Cảm ơn cậu, những hẹn hò thứ bảy!Đâu đó vào một buổi chiều nắng nhẹ, trong căn phòng đang có những giaiđiệu du dương, trang sách nhỏ để trên mặt bàn bị gió cuốn đến những trangsau cuối. Những dòng sau cuối cho một chuyện tình đầu…1. Vân làm rơi tập báo trên tay xuống đất do vô tình va vào một người đi ngượchướng. Lật đật nhặt từng tờ báo lên, không quên ngước nhìn kẻ-tội-phạm đã đi vavào mình, lúc kịp nhận ra người quen, cô nàng nhăn nhó.- Ê, cậu đi không chịu nhìn đường gì cả, rơi hết của tớ rồi đây này…Vân chưa dứt lời thì giọng nam trầm cất lên, kèm theo nụ cười khuyến mãi giòntan.- Nhìn mặt cậu thộn quá! Đi lấy báo về cho lớp hả?- Ờ.Cô nàng xìu mặt ngay lập tức, tưởng đã có thể đánh trả cho nhân vật nam cao kềukia một cái nhưng bất thành bởi tay vừa phải nhặt báo, vừa phải đỡ lấy chồng báocao vượt mặt.- Để tớ giúp một tay.Bảo cúi người, nhanh tay nhặt gọn ghẽ từng tờ báo một rồi xếp chúng lại với nhau,thi thoảng liếc nhìn lên trang bìa rồi nhìn Vân cười mỉm. Đã có lúc tay Bảo chạmtay Vân, cả hai cùng im lặng. Cho đến khi chồng báo yên vị trên tay Bảo, cậu mớimở lời.- Suốt ngày đi lấy báo cho lớp, cậu còn việc gì làm nữa không thế Vân?Vân im lặng như không nghe thấy gì, Bảo lại tiếp.- Bọn con gái lớp mình hay rủ nhau đi chụp choẹt, lại đi ăn uống hay mua sắm gìđó, đừng nói với tớ cậu không phải là con gái nhé!Dãy hành lang mọi ngày vẫn ngắn mà hôm nay dường như dài ra vô tận, Vân thấymắt hoa đi vì nắng và tai ù lên bởi người đi cạnh vẫn nói hoài chưa thôi. Câu cuốicùng trước khi hai người bước vào lớp và cả lớp rào rào lên như cái chợ là câu màVân nhớ nhất.- Hay là hẹn hò với tớ đi!Ngay tắp tự, Vân đá vào chân Bảo khiến cậu chàng la lên oai oái, bọn con gái trênlớp xúm vào chàng bán báo bất đắc dĩ điển trai, nửa vờ như quan tâm đến tin tứcnóng hổi từ khoa truyền xuống nửa đá mắt đá mày với Bảo. Trong khi đó, Vân bỏlại Bảo với câu hò hẹn vớ vẩn, với cái chân đau và một chồng báo cùng đám đôngcon gái.2. Buổi chiều muộn, từ lớp đại học về chỗ dạy thêm khá xa, lại thêm tắc đường,Vân cố gắng hết sức cũng mới có thể đến nơi kịp giờ. Vừa đến nhà chủ, cậu nhóccon đã đứng chờ trên ban công tầng hai, nhìn thấy Vân nó cười tít.- Chị Vân!!!Vân nhoẻn cười, bấm chuông cửa như thường lệ, hôm nay là Bảo ra mở cổng.Không quá ngạc nhiên với sự xuất hiện của Bảo, Vân cười một cái chào nhẹ rồi đithẳng vào trong.- Ê, giận tớ chuyện sáng nay hả?- Chẳng có gì để giận. Cậu rảnh quá mà.- Nhưng mà tớ nói thật.Bảo toan nhắc lại lời đề nghị một lần nữa, lập tức bị Vân lừ mắt. Cậu nhóc trên bancông tầng hai đã phi xuống từ bao giờ, ríu rít nắm lấy tay Vân kéo đi.- Đi thôi chị, kệ anh ấy đi!Kèm theo đó là cái lè lưỡi rất duyên hướng về phía Bảo. Vân và cu em mất hút,Bảo cũng bỏ lên phòng ngồi hậm hực.Vân là gia sư cho cu em ở nhà, lại là bạn cùng lớp đại học. Chuyện Bảo thích Vâncó lẽ tất thảy mọi người đều biết, kể cả bố mẹ của Bảo. Ấy vậy mà không hiểu vìsao cô nàng vẫn như kẻ ngu ngơ, chẳng hay chẳng biết tí nào. Lần nào khi hai đứacó cơ hội ở riêng với nhau dù chỉ một lúc thôi thì Vân cũng trở nên im lặng. Có lẽ,vì Vân cho rằng Bảo thể hiện quá trẻ con, cũng có thể trong thâm tâm cô bạn, việccậu bạn thân đề nghị hẹn hò chẳng có gì là thú vị. Vân vẫn sợ nhiều mối tình bắtđầu từ tình bạn, nỗi sợ đến ám ảnh, mà đã là ám ảnh thì cứ đeo đẳng mãi khôngthôi. Bảo sẽ không thể có được cái gật đầu của Vân cho đến khi nào cậu đủ nhiềukiên nhẫn. Có lẽ, sẽ là rất lâu trước cái ngày mà cậu sẵn sàng bỏ cuộc. Vân đã nghĩthế.3. Kết thúc kỳ học, Vân đăng ký đi tình nguyện ở tỉnh xa. Cô nàng thích tự do baynhảy, thích được tung tăng màu áo xanh tình nguyện cùng đồng đội. Nhưng nămnay khác với mọi năm, Vân không rủ Bảo đi cùng.- Ê, cậu sợ tớ theo đuổi cậu à?Bảo nhởn nhơ đưa cốc nâu đá lên uống một ngụm nhỏ, cúi sát đầu vào nhìn Vân.Vân vờ tự nhiên và bình thản, thở dài, quay mặt đi.- Năm nay cu em nhà cậu thi chuyển cấp, ở nhà hậu thuẫn cho em trai đi chứ?- Nó cần chị gia sư chứ có cần gì tớ đâu. Đừng chối, nói thật đi!Vân im lặng. Sau cái mím môi đầy bất lực, Bảo đứng dậy, cầm cặp đi thẳng mộtmạch về nhà. Ánh mắt cậu nặng trĩu, cảm giác như những gì muốn nói với Vân đãkhông thể thẳng thắn thành lời. Bảo sợ, những gì cậu nói ra sẽ làm tổn thương Vân,và cả cậu nữa.Việc theo đuổi Vân đối với Bảo chưa bao giờ có điểm dừng, bởi cậu biết, chỉ cầnnhìn thấy Vân, nhìn thấy nụ cười và ánh mắt ngời sáng ấy, cậu đủ đức tin và sứcmạnh để bước tiếp, dù chỉ một mình. Nhưng đôi khi, cuộc sống này tồn tại nhiềunhững mâu thuẫn. Kể cả khi Bảo có thể chấp nhận bước đi một mình và gửi tìnhyêu đơn phương đi một cách vô vọng thì Vân cũng sẽ không chấp nhận điều đó.Việc không nói năng gì với Bảo về chuyện đi tình nguyện đã là một câu trả lời.Khác với mọi lần, khác với Bảo ngông cuồng và si dại, lần này Bả ...