Chân Dung
Số trang: 4
Loại file: pdf
Dung lượng: 90.22 KB
Lượt xem: 11
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Tôi ngồi trong nỗi tối riêng Bên trong ghế lạnh, ngoài hiên bóng rời Phòng tôi trần thiết giường người Tường sơn kỉ niệm, vách bồi dáng xưa Tóc người chảy suốt cơn mưa Ngực thơm hoa bưởi, môi đưa bão về Tôi ngồi giữa cõi-tôi-khuya Có ai gõ cửa mà nghe lá chào Tưởng ngươì ngọn sóng lao xao Biển muôn năm gọi tôi nào có vui Người về có nén hương, thôi Cắm lên phần mộ của tôi úa vàng Tôi-ngồi-trong-cõi-nhân-gian .Ai Nhớ Ngàn Năm Một Ngón Tay Tháng tư tôi đến rừng chưa thức Mưa vẫn chờ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chân DungChân Dung – Du Tử LêTôi ngồi trong nỗi tối riêngBên trong ghế lạnh, ngoài hiên bóng rờiPhòng tôi trần thiết giường ngườiTường sơn kỉ niệm, vách bồi dáng xưaTóc người chảy suốt cơn mưaNgực thơm hoa bưởi, môi đưa bão vềTôi ngồi giữa cõi-tôi-khuyaCó ai gõ cửa mà nghe lá chàoTưởng ngươì ngọn sóng lao xaoBiển muôn năm gọi tôi nào có vuiNgười về có nén hương, thôiCắm lên phần mộ của tôi úa vàngTôi-ngồi-trong-cõi-nhân-gian .Ai Nhớ Ngàn Năm Một Ngón TayTháng tư tôi đến rừng chưa thứcMưa vẫn chờ tôi ở cuối khuyaCó môi chưa nói lời chia biệtVà mắt chưa buồn như mộ biaTháng tư nao nức chiều quên tắtChim bảo cây cành hãy lắng ngheBước chân ai dưới tàng phong ốmMà tiếng giày rơi như suối reoTháng tư khao khát, đêm, vô tậnTôi với người riêng một góc trờiLàm sao anh biết trăng không lạnhVà cánh chim nào sẽ bỏ tôiTháng tư hư ảo người đâu biếtCảnh tượng hồn tôi : một khán đàiVới bao chiêng, trống, bao cờ xíTôi đón anh về tự biển khơiTháng tư xe ngựa về ngang phốĐôi mắt nào treo mỗi góc đườngĐêm ai tóc phủ mềm da lụaTôi với người chung một bến sôngTháng tư nắng ngọt hoa công chúaRiêng đoá hoàng lan trong mắt tôiLàm sao anh biết khi xa bạnTôi cũng như chiều : tôi mồ côiTháng tư chăn gối nồng son, phấnĐêm với ngày trong một tấm gươngThịt, xương đã trộn, như sông, núiTôi với người, ai mang vết thương ?Tháng tư rồi sẽ không ai nhớRừng sẽ vì tôi nức nở hoàiMắt ai rồi sẽ như bia mộNgựa có về qua cũng thiếu đôiTháng tư người nhắc làm chi nữaCảnh tượng hồn tôi đã miếu thờTrống, chiêng, cờ, xí như cơn mộngMưa đã chờ tôị Mưa...đã ...mưaMai kia sống với vầng trăng ấyngười có còn thương một bóng câyGóc phố còn treo đôi mắt bãoAi nhớ ngàn năm một ngón tay ?Về Từ Vô VọngVề tự một dòng sôngEm nồng nàn như biểnGió cuốn muôn nghìn nămLấp chôn tình vô vọngVề tự một mùa đôngEm rầu rầu sương cỏHồn mưng mưng mây mùMắt bơ phờ cõi nhớVề tự một ngày mưaEm não nùng oan khổCây khẳng khiu đợi chờLá một đời héo úaVề tự một tình đauMôi ứ tràn máu mặnNgực ngậm lời trăm nămHồn đìu hiu rũ bóng.Trở Lại Houston...Nhờ em tôi biết cuộc đờiBiết mưa còn ở trên môi tháng, ngàyNhờ em chim mới biết... bayNgang qua cổ tích. Thả đầy hạt kinhNhờ em tôi mới biết mìnhĐã mang tuổi mẹ , thọ hình lỗi chaNhờ em trời lợp mái nhàĐất di truyền nhớ thương hoa lên cànhNhờ em thác ngủ đầu ghềnhNhư tôi được chết hiền lành trong em.Thơ Cho NhỏThân ngựa chạy một đêm sầu gió núiĐứng chìm theo ngọn suối đứng riêng trờiHơi thở ngọt em một thời phong kínNhớ nhung gì em buộc tóc chia đôi?Con sóc nhỏ mang hồn lên núi lạTa chim rừng cánh đã mỏi thương đauHương cỏ dại mát chân người ngà ngọcEm bảng đen vôi trắng giết đời nhauTrăm con bướm bay về chung một ngõSuối xôn xao suối phải tự xuống nguồnEm áo lụa dáng gầy hơn bóng núiRừng ơi rừng cây đợi đã bao lâuEm tinh khiết giữa đời ta bụi bặmGọi ta về trong bóng nắng thơ ngâyEm mới lớn nên tình như thác gọiThương giùm ta thân ngựa đã xa bầy.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chân DungChân Dung – Du Tử LêTôi ngồi trong nỗi tối riêngBên trong ghế lạnh, ngoài hiên bóng rờiPhòng tôi trần thiết giường ngườiTường sơn kỉ niệm, vách bồi dáng xưaTóc người chảy suốt cơn mưaNgực thơm hoa bưởi, môi đưa bão vềTôi ngồi giữa cõi-tôi-khuyaCó ai gõ cửa mà nghe lá chàoTưởng ngươì ngọn sóng lao xaoBiển muôn năm gọi tôi nào có vuiNgười về có nén hương, thôiCắm lên phần mộ của tôi úa vàngTôi-ngồi-trong-cõi-nhân-gian .Ai Nhớ Ngàn Năm Một Ngón TayTháng tư tôi đến rừng chưa thứcMưa vẫn chờ tôi ở cuối khuyaCó môi chưa nói lời chia biệtVà mắt chưa buồn như mộ biaTháng tư nao nức chiều quên tắtChim bảo cây cành hãy lắng ngheBước chân ai dưới tàng phong ốmMà tiếng giày rơi như suối reoTháng tư khao khát, đêm, vô tậnTôi với người riêng một góc trờiLàm sao anh biết trăng không lạnhVà cánh chim nào sẽ bỏ tôiTháng tư hư ảo người đâu biếtCảnh tượng hồn tôi : một khán đàiVới bao chiêng, trống, bao cờ xíTôi đón anh về tự biển khơiTháng tư xe ngựa về ngang phốĐôi mắt nào treo mỗi góc đườngĐêm ai tóc phủ mềm da lụaTôi với người chung một bến sôngTháng tư nắng ngọt hoa công chúaRiêng đoá hoàng lan trong mắt tôiLàm sao anh biết khi xa bạnTôi cũng như chiều : tôi mồ côiTháng tư chăn gối nồng son, phấnĐêm với ngày trong một tấm gươngThịt, xương đã trộn, như sông, núiTôi với người, ai mang vết thương ?Tháng tư rồi sẽ không ai nhớRừng sẽ vì tôi nức nở hoàiMắt ai rồi sẽ như bia mộNgựa có về qua cũng thiếu đôiTháng tư người nhắc làm chi nữaCảnh tượng hồn tôi đã miếu thờTrống, chiêng, cờ, xí như cơn mộngMưa đã chờ tôị Mưa...đã ...mưaMai kia sống với vầng trăng ấyngười có còn thương một bóng câyGóc phố còn treo đôi mắt bãoAi nhớ ngàn năm một ngón tay ?Về Từ Vô VọngVề tự một dòng sôngEm nồng nàn như biểnGió cuốn muôn nghìn nămLấp chôn tình vô vọngVề tự một mùa đôngEm rầu rầu sương cỏHồn mưng mưng mây mùMắt bơ phờ cõi nhớVề tự một ngày mưaEm não nùng oan khổCây khẳng khiu đợi chờLá một đời héo úaVề tự một tình đauMôi ứ tràn máu mặnNgực ngậm lời trăm nămHồn đìu hiu rũ bóng.Trở Lại Houston...Nhờ em tôi biết cuộc đờiBiết mưa còn ở trên môi tháng, ngàyNhờ em chim mới biết... bayNgang qua cổ tích. Thả đầy hạt kinhNhờ em tôi mới biết mìnhĐã mang tuổi mẹ , thọ hình lỗi chaNhờ em trời lợp mái nhàĐất di truyền nhớ thương hoa lên cànhNhờ em thác ngủ đầu ghềnhNhư tôi được chết hiền lành trong em.Thơ Cho NhỏThân ngựa chạy một đêm sầu gió núiĐứng chìm theo ngọn suối đứng riêng trờiHơi thở ngọt em một thời phong kínNhớ nhung gì em buộc tóc chia đôi?Con sóc nhỏ mang hồn lên núi lạTa chim rừng cánh đã mỏi thương đauHương cỏ dại mát chân người ngà ngọcEm bảng đen vôi trắng giết đời nhauTrăm con bướm bay về chung một ngõSuối xôn xao suối phải tự xuống nguồnEm áo lụa dáng gầy hơn bóng núiRừng ơi rừng cây đợi đã bao lâuEm tinh khiết giữa đời ta bụi bặmGọi ta về trong bóng nắng thơ ngâyEm mới lớn nên tình như thác gọiThương giùm ta thân ngựa đã xa bầy.
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
Thơ ca Việt Nam thơ tình tuyển chọn thơ hay thơ ca đặc sắc Du Tử LêGợi ý tài liệu liên quan:
-
Giáo trình Văn học Việt Nam giai đoạn 1945-1975: Phần 1 - Trường ĐH Thủ Dầu Một
142 trang 340 8 0 -
188 trang 72 0 0
-
Đặc điểm hình thức thể loại trong thơ ca Việt Nam
29 trang 47 0 0 -
VỀ TRUYỆN NGẮN THUỐC CỦA LỖ TẤN
7 trang 44 0 0 -
3 trang 35 0 0
-
5 trang 34 0 0
-
7 trang 28 0 0
-
276 trang 27 0 0
-
4 trang 25 0 0
-
Tuyển tập Thi nhân Việt Nam 1932-1941: Phần 1
130 trang 25 0 0