Danh mục

Cho những trái tim vẫn ở lại chốn này

Số trang: 5      Loại file: pdf      Dung lượng: 113.79 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
Thu Hiền

Phí tải xuống: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (5 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Những buổi sáng lại nghe về những người ra đi như những cơn gió thầm thì như những cánh chim thiên di dù chưa đến mùa đông rét mướt…Những buổi sáng lại nghe tim mình đau đớn khi ngồi đọc bản tin thời tiết chỉ thấy toàn bão giông đổ xuống suốt chiều dài những cuộc đưa tiễn không có bàn tay nào ở lại với ngày sauLần ngoảnh mặt này là lần ta sợ nhất phải nhìn thấy nhau bởi có những thứ suốt đời chỉ được quyền gọi tên bằng niềm nhớ có những thứ ta muốn mang...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Cho những trái tim vẫn ở lại chốn nàyCho những trái tim vẫn ở lại chốn này - Nguyễn Việt PhongCho những trái tim vẫn ở lại chốn này!Những buổi sáng lại nghe về những người ra đinhư những cơn gió thầm thìnhư những cánh chim thiên didù chưa đến mùa đông rét mướt…Những buổi sáng lại nghe tim mình đau đớnkhi ngồi đọc bản tin thời tiếtchỉ thấy toàn bão giông đổ xuống suốt chiều dài những cuộc đưa tiễnkhông có bàn tay nào ở lại với ngày sauLần ngoảnh mặt này là lần ta sợ nhất phải nhìn thấy nhaubởi có những thứ suốt đời chỉ được quyền gọi tên bằng niềm nhớcó những thứ ta muốn mang đi nhưng phải để lại đócó những thứ ta biết chắc là yêu thương nhưng không dám bày tỏkhi chúng ta thuộc về hai con đường!Lối rẽ này không phải là một chọn lựa giản đơnta đã bắt đầu biết sợ những cái nhìn ấm ápbiết sợ những ngày nắng mà trong lòng giăng mây u ámbiết sợ những giọt nuớc mắt của người khác mà buộc ta phải kìm nénbiết sợ chính bản thân ta đang dần phai nhạttừ chối để lại những dấu chân…Những buổi sáng ta ngồi đây và nhìn cuộc sống quá chừng cô đơnmột lần mình đứng lên là thêm một lần được khóccho phép mình thét gào nỗi đau đến từng chân tóccho phép mình gọi tên từng người yêu thương như một bài tập đọccủa một đứa trẻ mới vào đời…Ta có thể đã không còn hiểu được giá trị của một bờ vainhìn đâu cũng thấy sự hoài nghi đỏ mặtchỉ ước đôi khi mình như một cây xương rồng giữa sa mạcsống vì cần phải sống chứ không vì điều gì khácmặc yêu thương có những nghĩa lý gì?Những buổi sáng lại nghe tin về những người ra đimà trái tim vẫn ở lại chốn này! Chưa bao giờ và không bao giờ Chưa bao giờ và không bao giờ ta biết. Trí nhớ trong ta từ đó có một người! Một bàn tay mà nắm giữ cả cuộc đời. Một tiếng cười mà âm vang trời rộng. Một cái vén tóc mà điếng lòng bão nổi. Chưa bao giờ và không bao giờ ta nghi ngờ điều luôn tự hỏi. Có thể gặp hay không một thiên thần? Sớm hay muộn thì nắng cũng sẽ lên. Nhưng mưa vẫn còn nhiều vô hạn. Xoay chiếc dù hướng nào thì đời ta cũng đã lỡ bị ướt. Chưa bao giờ và không bao giờ ta tin được. Những ngày nắng sẽ hong khô. Chưa bao giờ và không bao giờ ta ngừng bơ vơ... Có một chiếc xích đu ở đâu đó trong cuộc đời ... Có một chiếc xích đu ở đâu đó trong cuộc đời... Người ngồi đó và ao ước trong từng ấy tháng năm thấy một người ngồi trên chiếc xích đu và đọc sách chỉ như thế đã là hạnh phúc... Chỉ như thế ngôi nhà mới có thể nhìn thấy nắng chỉ như thế những ly tách mới có niềm vui chạm vào môi một người đang khát chỉ như thế cánh cửa mới tin mình còn cần thiết để chờ một bàn tay đến mở ra... Chiếc xích đu được làm cạnh một dàn hoa chiếc xích đu được làm dưới một tán cây ven hồ nhiều bóng mát chiếc xích đu được làm bên một mái hiên nhà nhiều mưa và nắngchiếc xích đu được làm trong tim một người không còn chổ để yêu thương một ai khác ngoài một con người... Có những niềm vui giản dị như sự tự nhiên của cuộc đời tự tay mình đưa xích đu cho người mình yêu thương trong chiều muộn nhưng điều cỏn con với người này nhiều khi là cả một đời mong muốn của một người tưởng chừng như không bao giờ biết rơi nước mắt cho đến khi bắt gặp một tình yêu... Đôi lúc sống một cuộc đời chỉ để chờ đợi một khoảnh khắc mà không hề biết trước là khổ đau như chờ đợi một người đến ngồi trên chiếc xích đu ấy như chờ đợi một cái nắm tay của đoạn đường sau cuối như chờ đợi một nụ hôn mà nếu cần phải đánh đổi bất cứ điều gì cũng cam tâm! Người xây nên một ngôi nhà với những viên gạch lấy từ trái tim những mùa trăng đi qua mà không dám ngủ những đêm mưa không dám cựa mình vì sợ hơi ấm kia từ bỏ những lúc cô đơn không dám khóc thành tiếng vì sợ chạm tay vào nỗi nhớ những ngày dài thật dài... Thà biết trước mình sẽ sống vì một người nào đó ngày mai người có khi không phải thấy hối tiếcngười có khi làm cả triệu cái xích đu rồi đặt trên khắp các nẻo đường mà không cần biết người mình yêu thương có chịu ngồi xuống hay không?Ở đâu đó trong cuộc đời vẫn luôn có một chiếc xích đu treo trong lặng im chờ một người đến ngồi và đọc sách... ...

Tài liệu được xem nhiều: