![Phân tích tư tưởng của nhân dân qua đoạn thơ: Những người vợ nhớ chồng… Những cuộc đời đã hóa sông núi ta trong Đất nước của Nguyễn Khoa Điềm](https://timtailieu.net/upload/document/136415/phan-tich-tu-tuong-cua-nhan-dan-qua-doan-tho-039-039-nhung-nguoi-vo-nho-chong-nhung-cuoc-doi-da-hoa-song-nui-ta-039-039-trong-dat-nuoc-cua-nguyen-khoa-136415.jpg)
Có phải chúng ta đang tự đánh mất đi một quãng đời?
Số trang: 6
Loại file: pdf
Dung lượng: 122.06 KB
Lượt xem: 8
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Có phải chúng ta đang tự đánh mất đi một quãng đời của những ngày tháng mà trái tim lừa dối rằng đó là cảm giác yên vui?* Những điều thuộc về duyên số đã mang chúng ta đặt vào một ngôi nhà dưới bầu trời không ai đánh cắp của ai một lời hứa đi đến cuối con đường chỉ là niềm tin trong phút giây ta cần phải nói rõ khi đứng giữa bao người chúng ta cho mình cái quyền được làm đứa trẻ nhỏ không chút đắn đo những ước mơ*Một ngôi nhà với nhiều cánh...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Có phải chúng ta đang tự đánh mất đi một quãng đời?Có phải chúng ta đang tự đánh mất đi một quãng đời?Nguyễn Việt PhongCó phải chúng ta đang tự đánh mất đi một quãng đờicủa những ngày tháng mà trái tim lừa dối rằng đó là cảm giác yên vui?*Những điều thuộc về duyên số đã mang chúng ta đặt vào một ngôi nhà dưới bầutrờikhông ai đánh cắp của ai một lời hứađi đến cuối con đường chỉ là niềm tin trong phút giây ta cần phải nói rõkhi đứng giữa bao người chúng ta cho mình cái quyền được làm đứa trẻ nhỏkhông chút đắn đo những ước mơ*Một ngôi nhà với nhiều cánh cửa mở ra đợi chúng ta trở vềngồi nhìn nhau với cái nhìn hạnh phúcmột tiếng cười nhỏ nhoi cũng biết cách lan đi hết lồng ngựcmột tiếng ho cũng làm cho người kia đuối sứcmột câu dỗi hờn cũng đủ giúp ngày dài hơn 24 tiếngchúng ta biết chờ đợi để thương yêu...*Nhưng rồi từng ngày dài, từng năm tháng, và từng vết đau...đã đắp bồi như lớp rêu mọc lên sau mỗi mùa mưa đếnkhép lại những cánh cửa bình yên và mở ra những cánh cửa mỏi mệtchúng ta giờ nhìn thấy nhau trong len lén nghi ngờ*Chúng ta giờ nhìn thấy nhau qua khoảng trống của đôi đũa trong giờ cơm khuyanhìn thấy nhau khi một người đã ngủ và một người nằm thứcnhìn thấy nhau khi rón rén kéo gần hơn tấm chăn để tìm hơi ấmnhìn thấy nhau khi tấm hình cưới vô tình lấm bụi bẩnmà không dám lau đi gương mặt mình...*Chúng ta vẫn đứng yên ở đấy trong ký ức ngôi nhà lần đầu tiênsao lời hứa chẳng còn ai đến chứng kiếnsao để cho niềm tin hóa kiếp thành ra một sự nuối tiếcsao lại nỡ rụt bàn tay này về lúc bàn tay kia cần được biếthạnh phúc có còn ở nơi đây?*Ở trên thiên đường nào cũng có những đám mâychỉ đơn giản vì những thiên thần cũng cần bước chân vào bóng máthọ cũng có nỗi đau vì trao đi quá nhiều hạnh phúcvà những niềm cô đơn đã tạc riêng cho họ một đôi cánhđể suốt đời chỉ có thể khóc trong một cuộc đời bày sẵn những lấp lánhmà ai biết được đâu?*Mà ai biết chúng ta có còn ràng buộc được gì trong đời nhaumỗi người tự trách mình đang lừa dốimỗi người tự lấy cắp trong tim mình một lần đau nhóiđể yêu thương cũng đến lúc buông tay vuột khỏinhững điều giản dị ngày xưa...Còn biết bao nhiêu lần trong đời sẽ gặp lại nhau nữa đây?Đó là lần đầu tiên trong đời ta cúi mặtkhi nhìn thấy người bước đi bên cạnh người không phải ta mà là một người khác...Để biết trái tim từ đó mất đi khái niệm về ánh sángđể biết cuối cùng cũng phải nhường bờ vai kia cho một ai bước đếnđể biết khi tung đồng xu lên là phải chọn làm người thua trướcđể biết không có nỗi đau nào là cân đong đo đếm đượcngày hạnh phúc bỏ rơi...Chúng ta đã từng sợ không nắm giữ được một quãng đờinên nếu muốn khóc thì đừng khócnên nếu người muốn gào lên thì hãy cắn vào tay ta để sẻ chia những hằn họcnên nếu người hằng đêm chong mắt tìm một ngôi sao băng vụt sángthì cứ tin qua từng đêm trắng...(rồi sẽ tìm thấy điều mình cần...)Nhưng người đã ngoảnh mặt đi khi ánh mắt chưa kịp chạm vào lãng quêncho người bước đi bên cạnh người nhoẻn miệng cười hạnh phúccho những trắc trở bỏ lại hết cùng một quãng đời đau đớncho một gương mặt thương yêu vùi thật sâu dưới từng lớp cátđể sống với những gì mình đang nắm giữ trong tay!Chúng ta đã từng tuyệt vọng đến mức sợ cả những tiếng cườiđến mức tự hỏi bản thân cần chi phải sốngđến mức nhìn một chiếc lá rơi mà cũng ứa nước mắtđến mức đột nhiên muốn chưa hề gặp nhau trong một phần ký ứccó lẽ người sẽ vui...?Người đã bước đi với lựa chọn phó mặc mình cho cuộc đờiphó mặc mùa đông ở trong tim vĩnh viễnphó mặc những giấc mơ chỉ luôn thấy mình chạy trốnphó mặc mái tóc từ nay chỉ còn tự mình chải buộtphó mặc những ngày nóng sốtnằm và nhớ một đôi tay...Đó là lần đầu tiên trong đời ta cúi mặtcòn hơn những gì có thể gọi tên là đắng cay...chúng ta đi qua nhau như những người xa lạngười quay đi để ngăn trái tim mình hóa đáta cắn răng để giữ nước mắt mình không thể...không ai giống như ai?Còn biết bao nhiêu lần trong đời sẽ gặp lại nhau nữa đây?Cứ ngồi lặng im thế, và khóc ...Giữa những ngập tràn của bóng đêmgiữa những yêu dấu đã vỡ vụn trong tay mìnhta cứ ngồi lặng im thế, và khóc…Không thể nói với ai điều mà ta ngỡ là vĩnh viễnkhông thể nói với ai về thứ tình yêu mà ta đã từng thề chẳng bao giờ hối tiếckhông thể nói với ai rằng trái tim ta thật ra chỉ còn mang hình hài của đất cátkhông thể nói với ai những gì sót lại trong cuộc đời ta có khi tệ hơn cả giọt nướcmắtbiết làm ấm lòng vào giây phút đớn đau…Ta cứ ngồi lặng im thế như chưa được một người hứa về ngồi khóc bên cạnh nhaucõng lên vai giùm những muộn phiền của đêm nào thức trắngtách ra nỗi đau nào hồn nhiên, nỗi đau nào trĩu nặng…rồi đặt lên chăn gối một viên đá ướp lạnhnhững giấc mơ thiếu vắng tiếng cười…Biết rằng sẽ nợ đôi bàn tay vào khoảnh khắc bất động với đôi vaibỏ mặc cho gương mặt người câm nínnhư pho tượng chỉ chờ được hồi sinh mà chờ mãi không đủ đầy được cảm xúc ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Có phải chúng ta đang tự đánh mất đi một quãng đời?Có phải chúng ta đang tự đánh mất đi một quãng đời?Nguyễn Việt PhongCó phải chúng ta đang tự đánh mất đi một quãng đờicủa những ngày tháng mà trái tim lừa dối rằng đó là cảm giác yên vui?*Những điều thuộc về duyên số đã mang chúng ta đặt vào một ngôi nhà dưới bầutrờikhông ai đánh cắp của ai một lời hứađi đến cuối con đường chỉ là niềm tin trong phút giây ta cần phải nói rõkhi đứng giữa bao người chúng ta cho mình cái quyền được làm đứa trẻ nhỏkhông chút đắn đo những ước mơ*Một ngôi nhà với nhiều cánh cửa mở ra đợi chúng ta trở vềngồi nhìn nhau với cái nhìn hạnh phúcmột tiếng cười nhỏ nhoi cũng biết cách lan đi hết lồng ngựcmột tiếng ho cũng làm cho người kia đuối sứcmột câu dỗi hờn cũng đủ giúp ngày dài hơn 24 tiếngchúng ta biết chờ đợi để thương yêu...*Nhưng rồi từng ngày dài, từng năm tháng, và từng vết đau...đã đắp bồi như lớp rêu mọc lên sau mỗi mùa mưa đếnkhép lại những cánh cửa bình yên và mở ra những cánh cửa mỏi mệtchúng ta giờ nhìn thấy nhau trong len lén nghi ngờ*Chúng ta giờ nhìn thấy nhau qua khoảng trống của đôi đũa trong giờ cơm khuyanhìn thấy nhau khi một người đã ngủ và một người nằm thứcnhìn thấy nhau khi rón rén kéo gần hơn tấm chăn để tìm hơi ấmnhìn thấy nhau khi tấm hình cưới vô tình lấm bụi bẩnmà không dám lau đi gương mặt mình...*Chúng ta vẫn đứng yên ở đấy trong ký ức ngôi nhà lần đầu tiênsao lời hứa chẳng còn ai đến chứng kiếnsao để cho niềm tin hóa kiếp thành ra một sự nuối tiếcsao lại nỡ rụt bàn tay này về lúc bàn tay kia cần được biếthạnh phúc có còn ở nơi đây?*Ở trên thiên đường nào cũng có những đám mâychỉ đơn giản vì những thiên thần cũng cần bước chân vào bóng máthọ cũng có nỗi đau vì trao đi quá nhiều hạnh phúcvà những niềm cô đơn đã tạc riêng cho họ một đôi cánhđể suốt đời chỉ có thể khóc trong một cuộc đời bày sẵn những lấp lánhmà ai biết được đâu?*Mà ai biết chúng ta có còn ràng buộc được gì trong đời nhaumỗi người tự trách mình đang lừa dốimỗi người tự lấy cắp trong tim mình một lần đau nhóiđể yêu thương cũng đến lúc buông tay vuột khỏinhững điều giản dị ngày xưa...Còn biết bao nhiêu lần trong đời sẽ gặp lại nhau nữa đây?Đó là lần đầu tiên trong đời ta cúi mặtkhi nhìn thấy người bước đi bên cạnh người không phải ta mà là một người khác...Để biết trái tim từ đó mất đi khái niệm về ánh sángđể biết cuối cùng cũng phải nhường bờ vai kia cho một ai bước đếnđể biết khi tung đồng xu lên là phải chọn làm người thua trướcđể biết không có nỗi đau nào là cân đong đo đếm đượcngày hạnh phúc bỏ rơi...Chúng ta đã từng sợ không nắm giữ được một quãng đờinên nếu muốn khóc thì đừng khócnên nếu người muốn gào lên thì hãy cắn vào tay ta để sẻ chia những hằn họcnên nếu người hằng đêm chong mắt tìm một ngôi sao băng vụt sángthì cứ tin qua từng đêm trắng...(rồi sẽ tìm thấy điều mình cần...)Nhưng người đã ngoảnh mặt đi khi ánh mắt chưa kịp chạm vào lãng quêncho người bước đi bên cạnh người nhoẻn miệng cười hạnh phúccho những trắc trở bỏ lại hết cùng một quãng đời đau đớncho một gương mặt thương yêu vùi thật sâu dưới từng lớp cátđể sống với những gì mình đang nắm giữ trong tay!Chúng ta đã từng tuyệt vọng đến mức sợ cả những tiếng cườiđến mức tự hỏi bản thân cần chi phải sốngđến mức nhìn một chiếc lá rơi mà cũng ứa nước mắtđến mức đột nhiên muốn chưa hề gặp nhau trong một phần ký ứccó lẽ người sẽ vui...?Người đã bước đi với lựa chọn phó mặc mình cho cuộc đờiphó mặc mùa đông ở trong tim vĩnh viễnphó mặc những giấc mơ chỉ luôn thấy mình chạy trốnphó mặc mái tóc từ nay chỉ còn tự mình chải buộtphó mặc những ngày nóng sốtnằm và nhớ một đôi tay...Đó là lần đầu tiên trong đời ta cúi mặtcòn hơn những gì có thể gọi tên là đắng cay...chúng ta đi qua nhau như những người xa lạngười quay đi để ngăn trái tim mình hóa đáta cắn răng để giữ nước mắt mình không thể...không ai giống như ai?Còn biết bao nhiêu lần trong đời sẽ gặp lại nhau nữa đây?Cứ ngồi lặng im thế, và khóc ...Giữa những ngập tràn của bóng đêmgiữa những yêu dấu đã vỡ vụn trong tay mìnhta cứ ngồi lặng im thế, và khóc…Không thể nói với ai điều mà ta ngỡ là vĩnh viễnkhông thể nói với ai về thứ tình yêu mà ta đã từng thề chẳng bao giờ hối tiếckhông thể nói với ai rằng trái tim ta thật ra chỉ còn mang hình hài của đất cátkhông thể nói với ai những gì sót lại trong cuộc đời ta có khi tệ hơn cả giọt nướcmắtbiết làm ấm lòng vào giây phút đớn đau…Ta cứ ngồi lặng im thế như chưa được một người hứa về ngồi khóc bên cạnh nhaucõng lên vai giùm những muộn phiền của đêm nào thức trắngtách ra nỗi đau nào hồn nhiên, nỗi đau nào trĩu nặng…rồi đặt lên chăn gối một viên đá ướp lạnhnhững giấc mơ thiếu vắng tiếng cười…Biết rằng sẽ nợ đôi bàn tay vào khoảnh khắc bất động với đôi vaibỏ mặc cho gương mặt người câm nínnhư pho tượng chỉ chờ được hồi sinh mà chờ mãi không đủ đầy được cảm xúc ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
Thơ ca Việt Nam thơ tình yêu tuyển chọn thơ hay thơ ca đặc sắc Nguyễn Phong ViệtTài liệu liên quan:
-
Giáo trình Văn học Việt Nam giai đoạn 1945-1975: Phần 1 - Trường ĐH Thủ Dầu Một
142 trang 353 8 0 -
188 trang 73 0 0
-
Đặc điểm hình thức thể loại trong thơ ca Việt Nam
29 trang 59 0 0 -
VỀ TRUYỆN NGẮN THUỐC CỦA LỖ TẤN
7 trang 45 0 0 -
5 trang 36 0 0
-
3 trang 35 0 0
-
Tuyển tập tác phẩm Thế Lữ: Phần 2
180 trang 28 0 0 -
7 trang 28 0 0
-
276 trang 27 0 0
-
Tuyển tập thơ của Vi Thùy Linh: Phần 2
64 trang 26 0 0