Hẳn là cuộc sống luôn đẩy con người ta vào những hoàn cảnh buộc phải chọn lựa một cách tàn nhẫn. Vứt bỏ người này, hoặc buông tay với người kia. Bất kể lựa chọn thế nào, cũng sẽ đều phải chịu sự thương tổn quá lớn.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Để yêu nhau, lần nữaĐể yêu nhau, lần nữa...Hẳn là cuộc sống luôn đẩy con người ta vào những hoàn cảnh buộc phải chọnlựa một cách tàn nhẫn. Vứt bỏ người này, hoặc buông tay với người kia. Bấtkể lựa chọn thế nào, cũng sẽ đều phải chịu sự thương tổn quá lớn...Một cậu con trai lặng lẽ đứng bên đài phun nước trước thư viện, vì dáng cậu caonên bóng nắng chiếu vào, đổ thành một cái bóng dài quét xuống mặt đất. Trên taycậu là chiếc giá vẽ được gắn một bản vẽ dang dở, còn miệng thì dường nhu đanglẩm nhẩm một bài hát tiếng Anh nào đó nghe rất quen, nhưng bất giác không tàinào nhớ nổi.Chiếc máy ảnh trong tay tôi vô thức giơ lên, những khuôn hình trước mắt lọt vàoống kính.Cậu ấy bất giác quay người lại, dưới ánh nắng uể oải giữa trưa mùa đông, bước đếncạnh chỗ tôi đang đứng.- Hey, cậu vừa chụp tôi đó hả? Này, đang yên đang lành sao lại chụp ảnh người tacơ chứ!Vì cậu ấy quá cao nên tôi luôn phải ngước lên, ánh nắng đổ xuống làm tôi bất giáccảm thấy khó tìm được điểm nhìn chính xác. Chỉ biết ánh mắt cậu ấy nhấp nháytinh nghịch, môi nhếch lên một nụ cười, hệt như một đứa trẻ phát hiện ra có ngườiăn vụng vậy.- Đừng nhận vơ, tôi đâu có chụp cậu, tôi chụp đài phun nước đấy nhé!... Này, saocậu lại lấy máy ảnh của người khác thế hả, trả đây!- Ê, rõ ràng là chụp tôi đây này còn chối nữa. Hầy, góc này không đẹp lắm, để tôira kia cho cậu chụp lại nhé!- Cậu…- Ầy, chưa quen biết gì mà như này, có phải là thất lễ với tôi quá không…- Trả máy cho tôi!- Này, làm gì mà nghiêm túc vậy, tôi chỉ đùa thôi mà… ấy, đừng có khóc…Rất lâu sau này tôi vẫn tự hỏi, nếu như chúng tôi không gặp nhau ngày hôm đó, cóphải quãng thời gian sau này sẽ khác đi, tôi sẽ không phải trải qua những chuyệndài thật dài, cả hạnh phúc, lẫn khổ đau, cả những sự chọn lựa rơi nước mắt.Thế nhưng, dù sớm hay muộn ai chẳng phải trưởng thành, chỉ là người đó đã khiếntôi có một quá trình trưởng thành gian nan hơn một chút. Để từ đó, chúng tôi mớicó thể nhìn lại quá khứ, và không hối tiếc về những gì đã qua …Bởi vì còn trẻ, nên chúng tôi có tình yêu, cũng có cả sự dũng cảm theo đuổi nhữnggì trước mắt.…- Chị, hình như là em thích một người…Tôi chưa từng nghĩ đến một ngày nào đó, cô em gái nhỏ vẫn rụt rè nhút nhát lạidựa vào vai tôi, và bình thản nói ra một bí mật khiến người khác giật mình nhưthế.- Hả? Ai? Từ bao giờ? Sao cô dám yêu đương khi còn tí tuổi hả?- Chị, đừng bắt chước mẹ nữa, em nói nghiêm túc đấy!Một sự trùng hợp ngẫu nhiên , em trai của Hạnh chính là đàn anh khóa trên cùngtrường cấp ba của nó, cũng vừa vặn là sinh viên cùng trường với tôi. Thực ra thìcũng đúng thôi. Trái đất tròn lắm, còn chúng tôi vốn dĩ quá nhỏ bé để hiểu được,có những mối dây liên hệ lẫn nhau giữa người với người, có vẻ là tình cờ, nhưngkỳ thực cũng như là được sắp đặt trước.- Được rồi, thế thằng đó là thằng nào?- Chị, thằng cái gì, anh ấy được lắm…- Được là thế nào, không kể sao biết, kể cho chị nghe thì chị mới xem nó đượckhông chứ!- Nhưng em chẳng biết kể thế nào cả, nói chung là em cũng chỉ yêu đơn phươngthôi. Vì anh ấy cũng không hề biết em là ai…- Thích cậu ta lắm hả?- Thích lắm, rất rất thích, nói chung là thích không giải thích nổi…- Haizz, nếu thích thì phải nói ra chứ, không thì sao biết kết quả. Tình yêu mơ hồtrừu tượng chẳng bằng tình yêu mắt thấy tai nghe, hiểu không?Điện thoại nhấp nháy, là Tùng gọi tới. Tôi không rõ chúng tôi bắt đầu yêu nhau từkhi nào. Chẳng là sau cuộc gặp gỡ lãng xẹt kiểu khó hiểu ở đài phun nước hôm ấy,trở thành bạn, rồi cậu ấy nói thích tôi. Còn tôi thì không phủ nhận cũng khôngkhẳng định, chỉ im lặng. Bởi vì tôi sợ hãi, một người dễ khiến người ta có cảm giácyêu thích ngay từ lần đầu tiên như Tùng, tôi sợ sẽ có ngày phải buông tay cậu ấyra.Khi đó, tôi thật ngốc nghếch, bởi vì chính vì sự tự ti của mình, tôi đã làm khổngười mà tôi yêu thương.- Ừ, mình đây!- Ra đầu ngõ đi, mình đang đợi, hôm nay dẫn cậu đến một nơi!- Đi đâu thế?- Cứ xuống đi rồi biết!Tôi không hiểu cậu ấy muốn đưa tôi đi đâu, vì chúng tôi đi cả ngày trời, vượt rangoài thành phố, đi mãi trên con đường cao tốc hút gió. Tôi bất chợt ngửi thấy mùingai ngái của đất ẩm, hòa lẫn mùi rơm khô. Tùng vẫn liên tục hỏi tôi có lạnhkhông, và cậu ấy cũng kể cho tôi vài chuyện lặt vặt chẳng đầu chẳng cuối. Lặng lẽdựa vào đôi vai vững chắc phía trước, vòng ôm cũng chặt hơn, có lẽ, người đangngồi phía trước chắn gió cho tôi, quan tâm đến tôi, cũng cần sự an ủi của tôi.Chúng tôi đến một vùng đất hoàn toàn trái ngược với tưởng tượng của tôi lúc ngồitrên xe. Không phải là cánh đồng hoa cải vàng rực, lãng mạn, cũng không phảimảnh đất toàn cỏ lau trắng muốt mà hễ gió thổi là sẽ tan nhanh vào không khí nhưcánh bồ công anh nhẹ bẫng.Tùng đưa tôi đến một mảnh đất bị bỏ hoang, đất cằn đến nỗi cây cối chết hết. Thếnhưng kỳ diệu thay, cậu dắt tôi ngồi xuống bên cạnh một cái cây nhỏ duy nhất cònsống sót, chỉ cao đến đầu gối ng ...