Em đừng ghen
Số trang: 4
Loại file: pdf
Dung lượng: 59.07 KB
Lượt xem: 9
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Em đừng ghen với những thoáng say mê Trong giấc mơ hoa niên chỉ bay mà chẳng đứng Cơn gió nhỏ giữa chiều thu lơ lửng Búp lá bên đường cũng thức dậy tình yêu Và mùa hè đầy ắp tiếng ve kêu Hoa sen thắm đưa hương mười tám tuổi Và những cái nhìn rất vội Suốt mùa trăng, mùa trăng, mùa trăng. Em đừng ghen với quá khứ trong anh Những khuôn mặt đi qua, nụ cười và nước mắt Tuổi trẻ rì rầm những đêm không tắt Thuở tình yêu như cánh gió không bờ… Nhưng chỉ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Em đừng ghen Em đừng ghen – Bằng ViệtEm đừng ghen với những thoáng say mêTrong giấc mơ hoa niên chỉ bay mà chẳng đứngCơn gió nhỏ giữa chiều thu lơ lửngBúp lá bên đường cũng thức dậy tình yêuVà mùa hè đầy ắp tiếng ve kêuHoa sen thắm đưa hương mười tám tuổiVà những cái nhìn rất vộiSuốt mùa trăng, mùa trăng, mùa trăng.Em đừng ghen với quá khứ trong anhNhững khuôn mặt đi qua, nụ cười và nước mắtTuổi trẻ rì rầm những đêm không tắtThuở tình yêu như cánh gió không bờ…Nhưng chỉ tới hôm nay, lắng hơn hết bao giờNỗi vui đã chín đằm, mới thành đời sống thậtEm ghen chi những điều đã mấtNhư ánh sáng cầu vồng, bong bóng những cơn mưa .Em từng khêu bấc dầu những năm tháng gay goKhông phải để đọc thơ mà để ngồi vá áoEm từng xách ba lô vẹo người trong mưa bãoCho kịp chuyến xe tàu đi công tác nửa đêm.Khi chia tay em chỉ biết lặng nhìnChân trời đỏ ánh đèn pha dữ dộiĐôi mắt thẳm sâu không còn có tuổiVừa gan góc lạ lùng, vừa yếu đuối ngây thơ .Thiêng liêng sao những phút ấy bây giờQuá khứ đâu làm bận bịu hai taMà chỉ có hôm nay, những ngày đang sống thựcKhi ta đúng là ta, sau nhiều phen đánh vật.Cuộc đời càng khó khăn càng phải biết thương đờiQuá khứ đã thành xa xỉ lâu rồiTất cả tâm hồn anh có dừng đâu ở đóChỉ tụ lại trong anh mọi vui buồn s ướng khổEm đừng ghen với quá khứ của anhNghĩ lại về Paustovsky1Đồi trung du phơ phất bóng thông giàTrường sơ tán. Hồn trong chiều lặng gióNhững trang sách suốt đời đi vẫn nhớNhư đám mây ngũ sắc ngủ trong đầu…“Lẵng quả thông” trong suối nhạc nhiệm màuHay “Chuyến xe đêm” thầm thì mê đắm,Mùi cỏ dại trên cánh đồng xa thẳmMột bầu trời vĩnh viễn ướp hương hoa.- “Có thể ngày mai ta cũng đi quaMột cánh cửa nao lòng trong truyện “Tuyết”?Có tiếng chuông rung, và con mèo ÁckhípÁnh nến mơ hồ như hạnh phúc từng mong…”Xa xôi sao… Thời thơ ấu sau lưng!2Nhưng không phải thế đâu, không phải thế đâu, cuộc đời không phải thế!Giọt nước soi trên tay không cùng màu sóng bểBể mặn mòi, sôi sục biết bao nhiêuKhi em đến bên anh, trước biển cả dâng triều.Ta thu hết xa khơi vào trong lồng ngực trẻDám thử mọi lo toan để vạch dấu chân trờiDấu xanh thẳm khi bình minh vụt đếnDấu đen rầm khi đáy bóng đêm trôi…Và hạnh phúc vỡ ra như một nốt đàn căng,Nốt cao quá trong đời xao động quá!Hạnh phúc cực hơn mọi điều đã tảLại ngọt ngào, kỳ lạ, lớn lao hơn.Anh đã đi qua bão lốc từng cơnCây rung lá trong chiều thanh thản nhấtAnh qua cả màu không gian ngây ngấtMột tiếng thầm trong nắng mới lao xao…Em đã đến rồi đi, như một giấc chiêm bao!3Bây giờ, anh biết nói gì hơn?Có thể, ngày mai thôi… Có thể…“Hoa tóc tiên ơi! Sớm mai và tuổi trẻ”.Lật trang nhật ký nào cũng chỉ xát lòng thêm…Pauxtốpxki là dĩ vãng trong emThành dĩ vãng hai ta. Bây giờ anh ngoảnh lại:Nhưng không phải thế đâu, không phải thế đâu, anh hiểu rằng khôn g phải…Như tuổi thơ, vừa đó đã xa vời!Đưa em đi… Tất cả thế xong rồi,Ta đã lớn. Và Pauxtốpxki đã chết!… Anh vẫn khóc khi nghĩ về truyện “Tuyết”Dầu chẳng bao giờ mong đợi nữa đâu em!
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Em đừng ghen Em đừng ghen – Bằng ViệtEm đừng ghen với những thoáng say mêTrong giấc mơ hoa niên chỉ bay mà chẳng đứngCơn gió nhỏ giữa chiều thu lơ lửngBúp lá bên đường cũng thức dậy tình yêuVà mùa hè đầy ắp tiếng ve kêuHoa sen thắm đưa hương mười tám tuổiVà những cái nhìn rất vộiSuốt mùa trăng, mùa trăng, mùa trăng.Em đừng ghen với quá khứ trong anhNhững khuôn mặt đi qua, nụ cười và nước mắtTuổi trẻ rì rầm những đêm không tắtThuở tình yêu như cánh gió không bờ…Nhưng chỉ tới hôm nay, lắng hơn hết bao giờNỗi vui đã chín đằm, mới thành đời sống thậtEm ghen chi những điều đã mấtNhư ánh sáng cầu vồng, bong bóng những cơn mưa .Em từng khêu bấc dầu những năm tháng gay goKhông phải để đọc thơ mà để ngồi vá áoEm từng xách ba lô vẹo người trong mưa bãoCho kịp chuyến xe tàu đi công tác nửa đêm.Khi chia tay em chỉ biết lặng nhìnChân trời đỏ ánh đèn pha dữ dộiĐôi mắt thẳm sâu không còn có tuổiVừa gan góc lạ lùng, vừa yếu đuối ngây thơ .Thiêng liêng sao những phút ấy bây giờQuá khứ đâu làm bận bịu hai taMà chỉ có hôm nay, những ngày đang sống thựcKhi ta đúng là ta, sau nhiều phen đánh vật.Cuộc đời càng khó khăn càng phải biết thương đờiQuá khứ đã thành xa xỉ lâu rồiTất cả tâm hồn anh có dừng đâu ở đóChỉ tụ lại trong anh mọi vui buồn s ướng khổEm đừng ghen với quá khứ của anhNghĩ lại về Paustovsky1Đồi trung du phơ phất bóng thông giàTrường sơ tán. Hồn trong chiều lặng gióNhững trang sách suốt đời đi vẫn nhớNhư đám mây ngũ sắc ngủ trong đầu…“Lẵng quả thông” trong suối nhạc nhiệm màuHay “Chuyến xe đêm” thầm thì mê đắm,Mùi cỏ dại trên cánh đồng xa thẳmMột bầu trời vĩnh viễn ướp hương hoa.- “Có thể ngày mai ta cũng đi quaMột cánh cửa nao lòng trong truyện “Tuyết”?Có tiếng chuông rung, và con mèo ÁckhípÁnh nến mơ hồ như hạnh phúc từng mong…”Xa xôi sao… Thời thơ ấu sau lưng!2Nhưng không phải thế đâu, không phải thế đâu, cuộc đời không phải thế!Giọt nước soi trên tay không cùng màu sóng bểBể mặn mòi, sôi sục biết bao nhiêuKhi em đến bên anh, trước biển cả dâng triều.Ta thu hết xa khơi vào trong lồng ngực trẻDám thử mọi lo toan để vạch dấu chân trờiDấu xanh thẳm khi bình minh vụt đếnDấu đen rầm khi đáy bóng đêm trôi…Và hạnh phúc vỡ ra như một nốt đàn căng,Nốt cao quá trong đời xao động quá!Hạnh phúc cực hơn mọi điều đã tảLại ngọt ngào, kỳ lạ, lớn lao hơn.Anh đã đi qua bão lốc từng cơnCây rung lá trong chiều thanh thản nhấtAnh qua cả màu không gian ngây ngấtMột tiếng thầm trong nắng mới lao xao…Em đã đến rồi đi, như một giấc chiêm bao!3Bây giờ, anh biết nói gì hơn?Có thể, ngày mai thôi… Có thể…“Hoa tóc tiên ơi! Sớm mai và tuổi trẻ”.Lật trang nhật ký nào cũng chỉ xát lòng thêm…Pauxtốpxki là dĩ vãng trong emThành dĩ vãng hai ta. Bây giờ anh ngoảnh lại:Nhưng không phải thế đâu, không phải thế đâu, anh hiểu rằng khôn g phải…Như tuổi thơ, vừa đó đã xa vời!Đưa em đi… Tất cả thế xong rồi,Ta đã lớn. Và Pauxtốpxki đã chết!… Anh vẫn khóc khi nghĩ về truyện “Tuyết”Dầu chẳng bao giờ mong đợi nữa đâu em!
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
Thơ ca Việt Nam thơ tình tuyển chọn thơ hay thơ ca đặc sắc Bằng ViệtGợi ý tài liệu liên quan:
-
Giáo trình Văn học Việt Nam giai đoạn 1945-1975: Phần 1 - Trường ĐH Thủ Dầu Một
142 trang 340 8 0 -
188 trang 72 0 0
-
Đặc điểm hình thức thể loại trong thơ ca Việt Nam
29 trang 47 0 0 -
VỀ TRUYỆN NGẮN THUỐC CỦA LỖ TẤN
7 trang 44 0 0 -
3 trang 35 0 0
-
5 trang 34 0 0
-
7 trang 28 0 0
-
276 trang 27 0 0
-
4 trang 25 0 0
-
Tuyển tập Thi nhân Việt Nam 1932-1941: Phần 1
130 trang 25 0 0