Thông tin tài liệu:
GIA ĐÌNH HỌ HUNCương vị Thủ tướng đã làm thay đổi sở thích của Hun Sen . Bây giờ ông sống trong một dinh cơ quá cao sang tráng lệ như một cung điện, nơi ông tổ chức các cuộc họp, đón tiếp các quan chức chính phủ nước ngoài, thết đãi quan khách và chơi gôn. Nhưng ông vẫn cố dành ra thời gian cùng gia đình với các thú tiêu khiển đơn giản, chẳng hạn như nuôi chim bồ nông ở hồ do ông xây dựng, chơi bóng chuyền và xem phim video. Sở thích của ông về...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
GIA ĐÌNH HỌ HUN GIA ĐÌNH HỌ HUNCương vị Thủ tướng đã làm thay đổi sở thích của Hun Sen . Bây giờ ông sốngtrong một dinh cơ quá cao sang tráng lệ như một cung điện, nơi ông tổ chức cáccuộc họp, đón tiếp các quan chức chính phủ nước ngoài, thết đãi quan khách vàchơi gôn. Nhưng ông vẫn cố dành ra thời gian cùng gia đình với các thú tiêu khiểnđơn giản, chẳng hạn như nuôi chim bồ nông ở hồ do ông xây dựng, chơi bóngchuyền và xem phim video. Sở thích của ông về thức ăn vẫn rất bình dị, rấtKhơme. Ông chỉ thích dùng các món ăn do vợ ông nấu nướng.Một thành viên gia đình nhận định « Khẩu vị của ông rất dễ biết, ông có thể nóingay nếu đó là món Bun Rany đã nấu ».Các thực đơn của bà không có gì phức tạp. Bữa sáng lúc nào cũng có cơm cá chiênvà nước mắm sạch với một ly cà phê đen. Bữa trưa và bữa tối, ông ăn món măngxào thịt heo hoặc chuối xanh nấu mắm bò hóc. Trái cây ưa thích của ông là nhãn.Vào các buổi tối, ông thích dùng hai ly cô nhắc Hennessy pha với cô ca.Bun Rany đã thuê một vài người nấu ăn tại tư dinh thủ tướng. Các đầu bếp nàychuẩn bị sẵn nguyên liệu và chờ bà đến nhà bếp, rồi họ nấu các món ăn nhanhchóng. Gia đình Hun Sen không thích dùng đường nêm chung với muối, khônggiống người Thái thích pha trộn hai gia vị này, như nêm đầy muỗng đường chomón mì sa tế.Điều gây khó chịu nhất trong gia đình là vấn đề hút thuốc của Hun Sen . Một ngàyông hút 40 điếu từ thời còn là du kích và thấy không có lý do gì phải bỏ. Các concủa ông đã cố khuyên ông bỏ thuốc. Ông đã nhiều lần tự đặt ra cho mình thời hạnbỏ hút thuốc, nhưng lần nào cũng thất bại.Em rể của ông, Nim Chandara nói « Một điếu ông chỉ bập một vài hơi. Cùng lắmmỗi điếu, ông chỉ hút bốn năm hơi, rồi để cho nó cháy hết ».Một thứ nghiện khác là bạn bè cũ. Tình cảm trung thành với những người đã ủnghộ mình vào thời du kích vẫn còn sâu đậm trong ông. Đôi khi điều đó đã làm ảnhhưởng đến đời sống riêng tư. Thời ở trong rừng, ông đã được nhiều người ưa thíchđến nỗi nhiều bà mẹ đã coi ông như là con trai của họ, nhiều phụ nữ trẻ xem ôngnhư người anh . Khi đám đông các bà mẹ và em gái nuôi bắt đầu kéo đến nhà củaông ở Takhmau, Hun Sen đã chào hỏi họ thật nồng nhiệt, trao đổi với nhau các câuchuyện cũ và chia sẽ thức ăn, thuốc lá. Nhưng Bun Rany cảm thấy hàng đoànkhách đến thăm đang xâm lấn đến cuộc sống riêng tư của họ, và cảm thấy khôngcòn thời gian đâu dành cho gia đình. Bà đã phản đối Hun Sen về chuyện này,nhưng ông đã nói với bà là ông không thể quay lưng lại với những người mà ôngđã tin cậy vào những năm tháng còn là du kích. Đôi khi có lúc nhà ông đầy kháchkhữa, Hun Sen phải nói với Bun Rany gửi con sang nhà chị ông, Hun Sinath chơiđể khỏi quấy rầy họ.Bun Rany và Hun Sen cố giữ cuộc sống gia đình bình thường để những đứa con cóthể được về thăm nhà mỗi kỳ nghỉ lễ ; rồi chúng phải rời nhà để trở lại trường học.Bà kể « Anh ấy rất nhẹ nhàng với con cái. Khi còn bé, chúng kéo nhau vào gi ườngcủa anh ấy, anh ấy bò lòng vòng cho chúng cưỡi lên lưng ».Những người con ấy lúc nào cũng lo lắng về sự an toàn của cha họ.Bà nói « Chúng thường hay buồn khi anh ấy đi công tác nước ngoài. Nhất là lúccòn nhỏ, chúng thường bị bệnh khi anh ấy không có ở nhà ».Gia đình họ đánh giá cao sự gần gũi sau nhiều năm họ phải chịu sự xa cách.Bà kể « Bọn trẻ không chịu ở trong một phòng riêng khi chúng còn nhỏ. Chúngthường đến ngủ chung với chúng tôi. Chỉ khi chúng lớn lên đứa nào cũng cóphòng riêng mới thôi. Thực sự cho đến bây giờ ba đứa nhỏ hơn vẫn còn thích nhảyvào giường của chúng tôi ».Nhưng Bun Rany là người có đầu óc thực tế về việc giáo dục con cái nên đã cóphương pháp kỷ luật thích hợp.Bà nói « Cả hai chúng tôi khi cần thiết cũng phải dùng đến roi. Nhưng khá maycho chúng tôi vì chúng là những đứa trẻ hầu như luôn biết vâng lời ».« Chúng được gửi đi học khá sớm – khi ấy chúng mới được 5 tuổi. Thực sự chúngkhông biết cách giao du với những đứa trẻ khác ; vì ở gia đình , chúng đã phảitheo nề nếp kỷ luật khá sớm ».Bà nói « Tôi chỉ phải gọi về có một lần khi cha chúng gặp Manet va Manit, lúc ấychúng đang đi với nhau. Nói chung, chúng tôi chỉ cần hướng dẫn chúng nghe theovà không bao giờ phải thực sự la rầy chúng ».Những năm tháng phải chịu khổ sở cùng với đứa con đầu tiên còn sống qua đượccái cảnh ấy, Hun Manet, đã có mối liên kết không thể tách rời giữa mẹ và con.Người mẹ tỏ vẻ tự hào nói « Hun Manet lúc nào cũng đứng đầu lớp hoặc trongtrường hợp kém nhất cũng phải đứng thứ hai hoặc thứ ba. Khi còn bé cậu ta đãphải tự đi học ».Bà kể « Hun Manet là đứa bé thật lạ. Cháu là đứa duy nhất trong các con tôi đãphải khóc khi tôi cho cháu cái áo sơ mi mới ».Cậu bé bật lên khóc, vì cậu ta thấy cha mẹ cậu đã phải chịu khổ sở quá nhiều. Cậubé đã chia sẻ nỗi đau khổ của họ. Một đứa con có quyết tâm, Manet đã ngạc nhiênthấy ngoài công việc quá bề bộn thường xuyên mà cha mẹ cậu còn chịu học thêmtin học và tiếng Thái.Bà nói « Manet không bao giờ đi dự tiệc tùng hoặc xin chún ...