Giai thoại thư họa: Danh họa Tề Bạch Thạch đi chợ
Số trang: 16
Loại file: pdf
Dung lượng: 895.09 KB
Lượt xem: 11
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Tề Bạch Thạch là bậc danh họa lớn chuyên vẽ tranh thủy mặc của Trung Quốc. Người ta biết về ông, kính trọng ông, không chỉ qua những tuyệt tác nghệ thuật trong di sản hội họa đồ sộ ông để lại, mà còn vì nhân cách ngay thẳng, lối sống đời thường rất bình dân của ông.Xin kể dưới đây một chuyện giai thoại thú vị về ông.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Giai thoại thư họa: Danh họa Tề Bạch Thạch đi chợ Giai thoại thư họa:Danh họa Tề Bạch Thạch đi chợTề Bạch Thạch là bậc danh họa lớn chuyên vẽ tranh thủymặc của Trung Quốc. Người ta biết về ông, kính trọngông, không chỉ qua những tuyệt tác nghệ thuật trong disản hội họa đồ sộ ông để lại, mà còn vì nhân cách ngaythẳng, lối sống đời thường rất bình dân của ông.Xin kể dưới đây một chuyện giai thoại thú vị về ông.Với một sự nỗ lực không mệt mỏi, tên tuổi Tề Bạch Thạchngày một nổi trội trong họa đàn, ngay thường dân của thànhBắc Kinh cũng biết đến tiếng tăm ông. Ngoài sáng tác hộihọa, ông còn thích thú với việc bếp núc, và thường xuyên tựđi chợ để mua thức ăn.Một bức tranh đổi một cây rau cải trắng (Tranh Tề BạchThạch)Một buổi sớm, ông Tề lại xách giỏ đi mua rau. Giữa chợ,thấy hàng rau cải trắng của một chàng nông dân trông to bắpmà tươi rói, ông liền hỏi: “Cải trắng này anh bán bao nhiêumột cây?” anh chàng nông dân vừa định trả lời, thì đã kịpnhận ra Tề Bạch Thạch, anh ta liền cười ranh mãnh và nói:“Cụ muốn mua rau à, cháu không bán đâu.” Ông Tề nghe vậythấy hẫng, ông hỏi: “Không bán thì anh ra đây làm gì?” anhta trả lời: “Cụ muốn ăn rau của cháu thì phải đổi lấy bằngtranh vẽ.”Tề Bạch Thạch hơi ngớ ra, nhưng rồi hiểu ngay, biết anhchàng đã nhận ra mình, ông liền nói: “Đổi bằng tranh ư?Được thôi, nhưng không biết sẽ phải đổi bằng cách nào?”.Anh ta trả lời: “Cụ vẽ cho cháu một cây rau cải trắng, cháu sẽbiếu cả xe rau này cho cụ”.Tề Bạch Thạch cười khoái chí: “Anh bạn trẻ ơi, như vậy làanh bị hớ to rồi!” – “Không, không có hớ đâu, cụ vẽ là cháuđổi ngay.” “Được!” Tề Bạch Thạch cũng đã hứng chí, “Mauđem giấy bút đây!” Chàng trai hớn hở chạy đi mua giấytuyên với bút mực, rồi dọn mượn một chiếc bàn, và mời TềBạch Thạch tác họa. Ông Tề nhấc bút vung tay, vẽ tranhngay giữa công chúng….Chỉ một lát sau, một bức thủy mặc tao nhã thanh đạm, vẽ raucải trắng đã thành hình trước sự trầm trồ thán phục của ngườixem. Tề Bạch Thạch buông bút nói với người bán rau: “Anhbạn trẻ, tranh này là của anh, còn rau kia nay đã thuộc về tôirồi.” “ Vâng, vâng, xe rau này là của cụ cả đấy ạ!” Tề BạchThạch nhìn xe rau đầy ự, nói: “Anh bạn ơi, đống rau tú hụ thếnày tôi biết vác về cách nào đây?”.Anh chàng nghĩ ngợi rồi nói: “Thế này vậy, cụ vẽ thêm chocháu con châu chấu lên tranh rồi cháu xin biếu cả chiếc xenày cho cụ.” chẳng nói chẳng rằng, ông Tề cầm bút vẽ luônmột chú châu chấu sống động, to bự lên tranh. Chàng bán raunhìn tranh và không ngớt lời khen đẹp, anh ta vừa cẩn thậncất tranh vừa nói: “Xin cụ đợi chút, cháu đưa rau đến nhà cụngay đây ạ”.Dọn dẹp qua loa, rồi anh chàng nhấc càng xe đi liền. Tề BạchThạch vội ngăn lại, ông tiện tay lấy một cây rau bỏ vào tronggiỏ, và nói: “Anh bạn trẻ, rau cải trắng nên một đổi lấy mộtthôi, chỗ còn lại anh cứ để mà bán!” Anh ta nghe thế vội nói:“Đâu có được, đã giao kèo trước rồi, rau và cả xe này đều làcủa cụ rồi.” Tề Bạch Thạch nói: “Nhưng làm sao mà nhà tôiăn hết được ngần này rau kia chứ?” “Cụ cứ để ăn dần.”“Không được…..”Hai người cứ thế tranh chấp mãi, rồi chàng trai đột nhiênbuông xe xuống, ôm một đống cải trắng, vừa bỏ vào làn giỏcủa những người chung quanh, vừa lớn tiếng: “Cầm giúp, xincứ cầm giúp, bữa nay cụ Tề mời mọi người ăn rau cải trắngvừa tươi vừa bự này đây!”.Chỉ một lát, xe rau đã chẳng còn lại bao, Anh ta cười tươi tắnvà nói với Tề Bạch Thạch: “Bây giờ thì không nhiều nữa đâunhé, để cháu đưa về cho cụ đây!” Nhìn vẻ mặt hiền hậu chânchất của anh nông dân trẻ tuổi, Tề Bạch Thạch chỉ còn biếtcười và cùng anh ta đi về phía ngõ nhỏ nhà mình.Từ đó, cứ cách vài hôm là anh chàng lại đưa một ít rau tươilên biếu Tề Bạch Thạch, và ông Tề cũng tặng lại anh ta mộtvài bức tranh. Lâu dần, hai người đã kết bạn vong niên.Phó Thiên TùngBáo Thư họa Trung QuốcTề Bạch Thạch sinh năm 1863 (có sách ghi 1861) trong mộtgia đình nông dân rất nghèo. Thuở nhỏ cậu chỉ được học nửanăm rồi phải nghỉ để chăn trâu, đốn củi giúp gia đình. Hơn 10tuổi cậu trọ học nghề thợ mộc và tỏ ra rất có năng khiếu trongkỹ xảo chạm trổ hoa văn trên gỗ. Cho đến gần 30 tuổi TềBạch Thạch đã kiếm sống được bằng nghề vẽ tranh.Chuyên tâm nghiên cứu, miệt mài khổ luyện, cuối cùng TềBạch Thạch đã nắm bắt được bí quyết của tranh quốc họa. Từđó, tranh ông là sự kết hợp hài hòa giữa truyền thống và hiệnđại, mang đậm dấu ấn của một phong cách tài hoa.Sinh ra và lớn lên ở nông thôn, một thời gian dài Tề BạchThạch tắm mình trong cuộc sống của nhân dân lao động. Vìvậy, đề tài trong tranh ông luôn gắn bó với cuộc sống đờithường của người lao động. Cải bẹ trắng, củ cải dưới đất, cácloài chim nhỏ trên trời, tôm cua dưới nước và hoa cỏ trênđồng… hiện lên trong tranh Tề Bạch Thạch vô cùng sinhđộng, được đông đảo nhân dân ưa thích.Vừa khiêm tốn học tập các nhà nghệ thuật tiền bối vừa khôngngừng tìm tòi sáng ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Giai thoại thư họa: Danh họa Tề Bạch Thạch đi chợ Giai thoại thư họa:Danh họa Tề Bạch Thạch đi chợTề Bạch Thạch là bậc danh họa lớn chuyên vẽ tranh thủymặc của Trung Quốc. Người ta biết về ông, kính trọngông, không chỉ qua những tuyệt tác nghệ thuật trong disản hội họa đồ sộ ông để lại, mà còn vì nhân cách ngaythẳng, lối sống đời thường rất bình dân của ông.Xin kể dưới đây một chuyện giai thoại thú vị về ông.Với một sự nỗ lực không mệt mỏi, tên tuổi Tề Bạch Thạchngày một nổi trội trong họa đàn, ngay thường dân của thànhBắc Kinh cũng biết đến tiếng tăm ông. Ngoài sáng tác hộihọa, ông còn thích thú với việc bếp núc, và thường xuyên tựđi chợ để mua thức ăn.Một bức tranh đổi một cây rau cải trắng (Tranh Tề BạchThạch)Một buổi sớm, ông Tề lại xách giỏ đi mua rau. Giữa chợ,thấy hàng rau cải trắng của một chàng nông dân trông to bắpmà tươi rói, ông liền hỏi: “Cải trắng này anh bán bao nhiêumột cây?” anh chàng nông dân vừa định trả lời, thì đã kịpnhận ra Tề Bạch Thạch, anh ta liền cười ranh mãnh và nói:“Cụ muốn mua rau à, cháu không bán đâu.” Ông Tề nghe vậythấy hẫng, ông hỏi: “Không bán thì anh ra đây làm gì?” anhta trả lời: “Cụ muốn ăn rau của cháu thì phải đổi lấy bằngtranh vẽ.”Tề Bạch Thạch hơi ngớ ra, nhưng rồi hiểu ngay, biết anhchàng đã nhận ra mình, ông liền nói: “Đổi bằng tranh ư?Được thôi, nhưng không biết sẽ phải đổi bằng cách nào?”.Anh ta trả lời: “Cụ vẽ cho cháu một cây rau cải trắng, cháu sẽbiếu cả xe rau này cho cụ”.Tề Bạch Thạch cười khoái chí: “Anh bạn trẻ ơi, như vậy làanh bị hớ to rồi!” – “Không, không có hớ đâu, cụ vẽ là cháuđổi ngay.” “Được!” Tề Bạch Thạch cũng đã hứng chí, “Mauđem giấy bút đây!” Chàng trai hớn hở chạy đi mua giấytuyên với bút mực, rồi dọn mượn một chiếc bàn, và mời TềBạch Thạch tác họa. Ông Tề nhấc bút vung tay, vẽ tranhngay giữa công chúng….Chỉ một lát sau, một bức thủy mặc tao nhã thanh đạm, vẽ raucải trắng đã thành hình trước sự trầm trồ thán phục của ngườixem. Tề Bạch Thạch buông bút nói với người bán rau: “Anhbạn trẻ, tranh này là của anh, còn rau kia nay đã thuộc về tôirồi.” “ Vâng, vâng, xe rau này là của cụ cả đấy ạ!” Tề BạchThạch nhìn xe rau đầy ự, nói: “Anh bạn ơi, đống rau tú hụ thếnày tôi biết vác về cách nào đây?”.Anh chàng nghĩ ngợi rồi nói: “Thế này vậy, cụ vẽ thêm chocháu con châu chấu lên tranh rồi cháu xin biếu cả chiếc xenày cho cụ.” chẳng nói chẳng rằng, ông Tề cầm bút vẽ luônmột chú châu chấu sống động, to bự lên tranh. Chàng bán raunhìn tranh và không ngớt lời khen đẹp, anh ta vừa cẩn thậncất tranh vừa nói: “Xin cụ đợi chút, cháu đưa rau đến nhà cụngay đây ạ”.Dọn dẹp qua loa, rồi anh chàng nhấc càng xe đi liền. Tề BạchThạch vội ngăn lại, ông tiện tay lấy một cây rau bỏ vào tronggiỏ, và nói: “Anh bạn trẻ, rau cải trắng nên một đổi lấy mộtthôi, chỗ còn lại anh cứ để mà bán!” Anh ta nghe thế vội nói:“Đâu có được, đã giao kèo trước rồi, rau và cả xe này đều làcủa cụ rồi.” Tề Bạch Thạch nói: “Nhưng làm sao mà nhà tôiăn hết được ngần này rau kia chứ?” “Cụ cứ để ăn dần.”“Không được…..”Hai người cứ thế tranh chấp mãi, rồi chàng trai đột nhiênbuông xe xuống, ôm một đống cải trắng, vừa bỏ vào làn giỏcủa những người chung quanh, vừa lớn tiếng: “Cầm giúp, xincứ cầm giúp, bữa nay cụ Tề mời mọi người ăn rau cải trắngvừa tươi vừa bự này đây!”.Chỉ một lát, xe rau đã chẳng còn lại bao, Anh ta cười tươi tắnvà nói với Tề Bạch Thạch: “Bây giờ thì không nhiều nữa đâunhé, để cháu đưa về cho cụ đây!” Nhìn vẻ mặt hiền hậu chânchất của anh nông dân trẻ tuổi, Tề Bạch Thạch chỉ còn biếtcười và cùng anh ta đi về phía ngõ nhỏ nhà mình.Từ đó, cứ cách vài hôm là anh chàng lại đưa một ít rau tươilên biếu Tề Bạch Thạch, và ông Tề cũng tặng lại anh ta mộtvài bức tranh. Lâu dần, hai người đã kết bạn vong niên.Phó Thiên TùngBáo Thư họa Trung QuốcTề Bạch Thạch sinh năm 1863 (có sách ghi 1861) trong mộtgia đình nông dân rất nghèo. Thuở nhỏ cậu chỉ được học nửanăm rồi phải nghỉ để chăn trâu, đốn củi giúp gia đình. Hơn 10tuổi cậu trọ học nghề thợ mộc và tỏ ra rất có năng khiếu trongkỹ xảo chạm trổ hoa văn trên gỗ. Cho đến gần 30 tuổi TềBạch Thạch đã kiếm sống được bằng nghề vẽ tranh.Chuyên tâm nghiên cứu, miệt mài khổ luyện, cuối cùng TềBạch Thạch đã nắm bắt được bí quyết của tranh quốc họa. Từđó, tranh ông là sự kết hợp hài hòa giữa truyền thống và hiệnđại, mang đậm dấu ấn của một phong cách tài hoa.Sinh ra và lớn lên ở nông thôn, một thời gian dài Tề BạchThạch tắm mình trong cuộc sống của nhân dân lao động. Vìvậy, đề tài trong tranh ông luôn gắn bó với cuộc sống đờithường của người lao động. Cải bẹ trắng, củ cải dưới đất, cácloài chim nhỏ trên trời, tôm cua dưới nước và hoa cỏ trênđồng… hiện lên trong tranh Tề Bạch Thạch vô cùng sinhđộng, được đông đảo nhân dân ưa thích.Vừa khiêm tốn học tập các nhà nghệ thuật tiền bối vừa khôngngừng tìm tòi sáng ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
lDanh họa Tề Bạch Thạch ễ hội việt nam văn hóa Việt bản sắc việt phong tục tập quán Lễ hội truyền thốngGợi ý tài liệu liên quan:
-
79 trang 414 2 0
-
Tài liệu Giáo dục địa phương tỉnh Bà Rịa-Vũng Tàu lớp 10
85 trang 385 0 0 -
11 trang 88 0 0
-
Pháp luật về bảo vệ môi trường trong hoạt động mai táng: Thực trạng và một số kiến nghị hoàn thiện
11 trang 61 0 0 -
Văn hoá ẩm thực dân gian Mường
4 trang 54 0 0 -
6 trang 50 0 0
-
Ẩm thực trong văn học dân gian người Việt
11 trang 49 0 0 -
Đò Trên Cạn - Nhà Văn Băng Sơn
4 trang 44 0 0 -
Chuyện thâm cung bí sử triều Nguyễn
11 trang 44 0 0 -
Một số bài ca dân gian lỡ duyên
4 trang 41 0 0 -
Lịch sử Nam bộ: Đất và người (Tập II) - Phần 1
229 trang 37 1 0 -
Báo cáo thực tập nhà văn hóa Thiếu nhi quận Thủ Đức
36 trang 37 0 0 -
19 trang 34 0 0
-
Môi trường văn hóa & diện mạo mới của văn hóa Nam Bộ
16 trang 31 0 0 -
Trao đổi về một bài dân ca Nam Bộ
3 trang 31 0 0 -
12 trang 30 0 0
-
Phong tục Việt Nam - Việc họ: Phần 2
35 trang 30 0 0 -
Nho giáo đại cương - Nho giáo và Cộng hòa Trung Hoa
9 trang 29 0 0 -
Văn hóa Việt trong tín ngưỡng Đức Thánh Trần
9 trang 29 0 0 -
Nghiên cứu biểu tượng văn hóa thế giới: Phần 2
578 trang 29 0 0