Danh mục

Hối hận

Số trang: 3      Loại file: pdf      Dung lượng: 115.28 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
Jamona

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (3 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tiền ở đâu mà mày cứ xin hoài. Làm như tao đẻ ra không bằng." Đứa con trừng mắt giận dữ:" Bà xem trọng tiền hơn tôi hả? Mai mốt tôi làm ra tiền thì đừng hòng tôi thí cho một xu!" Mẹ ấm ức khóc, đứa con bỏ đi.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hối hận Hối hận Tác giả: minsuloc Nhân vật: Mẹ và con Mẹ! Cho tiền tôi đi sinh nhật bạn._ Đứa con trai 17 tuổi hắng giọng.Mẹ lại cằn nhằn: Tiền ở đâu mà mày cứ xin hoài. Làm như tao đẻ ra không bằng.Đứa con trừng mắt giận dữ: Bà xem trọng tiền hơn tôi hả? Mai mốt tôi làm ra tiền thì đừng hòng tôi thí cho một xu! Mẹ ấm ức khóc, đứa con bỏ đi. Tối đó, con bỏ cơm không ăn. Mẹ xót, đành bỏ số tiền chắt chiu để dành xây lạinhà đưa cho con. Con mừng rỡ ngồi vào bàn nhai cơm rau ráu mà không để ý đến khuông mặt già nua kia đang hằn thêm một vết nhăn sâu hoắm. Một tuần sau, điệp khúc ấy vẫn vang lên trong căn nhà ọp ẹp sắp đổ. Nhưng lần này mẹ thực đã hết tiền rồi, không còn gì nữa, không thể cho con thêm được nữa. Đứa con tức tối bỏ nhà ra đi để lại tờ giấy nhàu nát có chữ. Nhưng mà mẹ có biết đọc đâu? Nhờ bà hàng xóm mẹ mới biết ra nội dung: Tôi đi, khi nào có tiền tôi về.Mẹ cười lớn trong nước mắt, như một người tâm thần đang lên cơn điên: Khi nào có tiền thì về ư?... Có tiền thì về ư?... Có tiền thì về ư?... Một tuần sau, người ta thấy mẹ chết ủ rũ trên giường, mắt long sòng, miệng há ra chảy đầy nước dãi, tay vẫn còn cầm tờ giấy của con. Còn con, lang thang khắp nơi, không có ăn, không có ở, cuối cùng phải về nhà. Nghe tin mẹ mất, cười gằn: Do bà không có nghĩa với tôi nên trời trả báo đây. Con bán căn nhà được ít tiền, ăn chơi một tháng sau hết sạch. Ở trên lớp, vẫn chẳng ai hay về cuộc sống của con, chỉ biết con là con nhà giàu, mặc toàn hàng hiệu.Rồi nhà trường tổ chức lễ hội tình mẫu tử. Học sinh đưa bố hoặc mẹ đến trường đểtham gia hoạt động. Bố đã mất sớm, mẹ thì mới đây thôi. Hôm đó, con đến trường một mình. Tưởng không có bố mẹ thì muốn làm sao cũng được, nhưng con bỗng chạnh lòng khi các bạn của mình vui vẻ cười đùa với bố mẹ, giờ chẳng còn ai cótâm trí mà để ý đến con nữa. Ngồi một góc khuất trên sân thượng nhìn xuống, con nhớ lại nhưng kỉ niệm ấu thơ. Lúc bố đèo con trên vai, nụ cười mẹ rạng rỡ dướiánh hồng. Lúc thơ thẩn bên mấy gốc cây chờ mẹ đi chợ về đem theo cái bánh hay viên kẹo... Từ khi nào nhỉ? Con không còn thói quen chờ mẹ đem quà về nhỉ? Bỗng, một giọt... hai giọt... nước mắt đã rơi tự khi nào. Hối hận sao, đã muộn rồi. Bỗng có tiếng ai đó gọi con, từ trên trời, là mẹ, mẹ vẫy tay gọi con, nói lớn, nụ cười vẫn hồn hậu: Không muộn đâu con, đừng để ý đến quá khứ, chỉ cần con hiểu.... Mẹ lại vẫy tay gọi, con bỗng chợt nhận ra và mỉm cười với mẹ. Hít một hơi dài, con gọi lớn: Mẹ ơi chờ con.... Cả sân trường bỗng bàng hoàng câm lặng khi một cậu bé 17t từ trên sân thượng bỗng lao đầu xuống và chết lập tức. Đầu bị dập nát, khuôn mặt lênh láng máu nhưng nụ cười vẫn còn trên môi, tươi rói. Họ không biết rằng con đang bình thảnbước lên các bậc cầu thang để đến với mẹ , con và mẹ vẫy tay lần cuối từ biệt nhân gian rồi nắm tay nhau bay đến thiên đàng...Điều gì đến sẽ đến...Tên fic: Điều gì đến sẽ đến...Trên con đường đất đỏ hướng về thị trấn, một cậu bé khoác tay nải hồn nhiên bướcđi, xa xa là những ngôi nhà cùng những cánh rừng bạt ngàn. Cách đấy ít ngày,người chú của cậu nhắn tin cần người phụ trông nom một cửa hàng gần trung tâmthị trấn.Đến bìa rừng, cậu bé chợt nhìn thấy bên đường một dòng suối nhỏ trong vắt chảyqua những khe đá. Ánh nắng xuyên qua tán lá rậm rạp của những cây cổ thụ tạonên những vệt sáng lung linh chiếu xuống mặt nước. Tiếng chim đâu đó trên caolàm cho khung cảnh càng thêm nhẹ nhàng, mơ mộng. Sau khi uống vài ngụm nướcsuối mát trong lành, cậu bé cảm thấy mỏi chân và muốn nghỉ ngơi một chút. Tiếngsuối chảy róc rách, tiếng chim hót líu lo đã đưa cậu bé vào giấc ngủ ngon lành.Một cô bé xinh xắn làng bên đang đuổi hoa bắt bướm. Đến bờ suối, cô dừng chânngắm nhìn cậu bé và chợt thốt lên:_ Anh ấy có gương mặt mới dễ thương làm sao, thật đúng như những gì mình từngmơ ước. Phải chi... bây giờ anh ấy tỉnh dậy nhỉ...Một thoáng suy nghĩ làm cô giá đỏ bừng mặt. Nhưng cảm thấy e ngại, cô gái cấtbước đi, lâu lâu lại ngoái nhìn và bước chân không còn vẻ hồn nhiên như trướcnữa.Cậu bé vẫn ngủ ngon lành.Chợt có tiếng chó sủa. Từ làng gần đó, tiếng chân chạy gấp mỗi lúc một gần. Haitên cướp vừa thực hiện xong một phi vụ . Một tên to cao nhìn thấy chiếc túi mà cậubé đang gối dưới đầu, hắn rút dao ra nói với tên còn lại:_ Chắc chắn thằng này có thứ gì trong đó. Tao sẽ đâm nó một nhát và mày giật lấycái túi của nó.Tiếng chó sủa mỗi lúc một gần hơn khiến tên kia lo lắng:_ Thôi, bỏ đi. Chạy kẻo không kịp.Trong thoáng chốc cả hai tên cướp đã biến mất sau những bụi cây của rừng già.Cậu bé vẫn say ngủ và không hề biết chuyện gì xảy ra.Một lát sau có tiếng xe ngựa dừng cạnh ...

Tài liệu được xem nhiều: