Danh mục

Lời yêu chưa kịp nói

Số trang: 8      Loại file: pdf      Dung lượng: 311.10 KB      Lượt xem: 13      Lượt tải: 0    
Jamona

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 4,000 VND Tải xuống file đầy đủ (8 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

tác giả: Trina Jane Tin nhắn lúc đêm khuya. Tôi và Thế Anh hay nhắn cho nhau những tin nhắn không đầu không đuôi như vậy vào tối chủ nhật hằng tuần và tôi luôn là người chủ động nhắn tin cho cậu ấy.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Lời yêu chưa kịp nói Lời yêu chưa kịp nóitác giả: Trina JaneTin nhắn lúc đêm khuya.< :)) >Tôi và Thế Anh hay nhắn cho nhau những tin nhắn không đầu không đuôi như vậyvào tối chủ nhật hằng tuần và tôi luôn là người chủ động nhắn tin cho cậu ấy.Không biết từ khi nào tôi đã tập cho mình thói quen ấy nữa để rồi mỗi lần nghe âmbáo tin nhắn của chiếc điện thoại rung lên là tim của tôi lại hổi hộp bởi vì tôi biếtrằng tin nhắn ấy là của Thế Anh...Và tối nay cũng như bao tối chủ nhật khác. Tôi lại nhắn tin cho Thế Anh. Vẫn lànhững câu chuyện không đầu không đuôi. Vẫn là những dòng tin nhắn tí ta tí tởncủa cậu ấy. Và tôi lại mỉm cười suốt đêm, còn lòng thì cảm thấy ấm áp vô cùng... *Tôi và Thế An học chung với nhau năm cấp III. Kể ra cũng lạ thật. Tôi thuộc loạinhát xít, ít nói nhất trong lớp vậy mà từ khi quen Thế Anh tôi bắt đầu nói chuyệnnhiều hơn và dạn dĩ hơn. Và chả biết từ khi nào chúng tôi trở thành bạn thân củanhau. Chúng tôi hay nói chuyện với nhau, hay đi chơi cùng nhau, hay chỉ bài chonhau những lúc kiểm tra...Và chả biết từ khi nào tôi cảm thấy mình say nắng mỗikhi nhìn thấy cậu ấy. Ở cậu ấy, tôi bị cuốn hút tất cả. Từ nụ cười tươi đầy rạngngời, từ đôi mắt sáng, tinh anh, từ vầng trán cao cho đến dáng chạy cứ như bị chórượt, rồi tư thế ngồi chả giống ai của cậu ấy...Tôi thích tất...Mùa thi đến, chúng tôi bận rộn với những dự định của mình. Tôi thì quyết thi bằngđược ngành báo chí của Đại học Sài Gòn trong thành phố Hồ Chí Minh. Còn ThếAnh, cậu ấy lao vào học như điên môn Toán-Văn- Anh để thi vào Ngoại thương.Khi ấy, chúng tôi chỉ có chung một chí hướng đó là nổ lực thi đậu đại học mà thôi.Còn dự định thì hoàn toàn khác nhau. Nên vì vậy, chúng tôi ít nói chuyện với nhauhơn và dần dần tôi cảm thấy khoảng cách ấy đang bị kéo dài ra. Khoảng thời gianim lặng ấy, chúng tôi ít quan tâm nhau và không nhìn thấy sự thay đổi củanhau...Và đến buổi thi cuối cùng của kì thi tốt nghiệp tôi nhận ra rằng, chúng tôi ởxa nhau qua...Tôi quyết tâm “nối lại duyên xưa” vậy là thói quen nhắn tin cho nhau vào tối chủnhật hằng tuần của tôi và Thế Anh bắt đầu. Mặc dù giờ đây, chúng tôi ở chungthành phố với nhau và mỗi khi lịch học của cậu ấy không trùng với tôi là Thế Anhlại ghé sang phòng trọ chở tôi đi học nhưng thói quen kia, tôi vẫn không muốn bỏđi. Chỉ đơn giản là vì tôi cảm thấy Thế Anh khi ấy gần thật gần với tôi. Và tính đếngiờ phút này thì tôi đã dành gần 20 buổi tối chủ nhật để nhắn tin cho Thế Anh rồi.Nhờ thế mà công lao của tôi đã được đền đáp xứng đáng phần nào. Chả là Thế Anhthường xuyên qua chỗ trọ của tôi để chở tôi đi học kể cả lịch học của tôi và cậu ấytrùng nhau. Mà từ trường của tôi đến trường của cậu ấy nào có gần gì đâu..._ Bà đã học hết bài chưa?- Ngồi phía trước, Thế Anh vọng tiếng hỏi._ Chưa!- Tôi ỉu xìu đáp.- Hồi tối nhắn tin cho ông xong buồn ngủ quá nên tui đingủ luôn. Huhu._ Trời ơi! Vẫn tính nào tật nấy. Sao bà không chịu bỏ thế? Hay là tui gọi bà là Ngaham ngủ nha._ Wey!- Tôi tru tréo lên.Thế Anh ngồi phía trước cười đến nỗi suýt nữa thì tông phải gốc cây bên đường._ Ông có cách gì giúp tui không?- Tôi lại bắt đầu gợi chuyện._ Cách gì là cách gì? Mà bà muốn tui giúp bà cái gì?_ Ông giả bộ hả?_ Đâu có!- Giọng tỉnh bơ thấy ghét._ Hây dza! Tại sao tui lại có loại bạn như ông thế không biết?_ Đời là thế mà!_ Thôi mà! Giúp tui môn Triết đi! Tui sẽ hậu tạ ông suốt đời._ Không dám! Thank bà nhiều. Hây! Câu bà nói vừa rồi nên để tui nói mới đúng._ Câu nào?- Tôi tròn mắt nhìn vào lưng Thế Anh._ Sao tui lại có loại bạn như bà. Hây! Tui không biết trường bà tuyển sinh cách saomà tuyển nhầm bà vào trường thế không biết._ Hì hì!- Cười hiền giả nai.- Vẫn cách cũ nhé!_ Uhm!- Thế Anh khẽ thở dài. ***Thế AnhHôm nay suýt chút nữa thì tôi vào lớp trễ. Nguyên do là phải kì kèo với Bảo Ngavề vụ môn Triết. Cô nhóc đó kể ra cũng kì lạ thật. Nguyên năm cấp III, học chungvới Nga, tôi toàn phải chỉ bài những môn tự nhiên cho cô ấy. Và lắm khi tôi phảiđau đầu vì bộ máy “tiêu hóa công thức” siêu kém của cô ấy. Thế nhưng bù lại,những giờ kiểm tra các môn xã hội tôi lại được cô nàng tận tình giúp đỡ, tạo điềukiện cho tôi chép bài. Kể ra có một cô bạn như thế cũng vui và hay hay...Tôi vàolớp thì đã thấy Thanh Cầm ngồi nghiêm mặt. Khác với tôi, cô ấy chưa bao giờ trễhọc cả (chà so sánh này hơi khập khiễn, nhưng thật sự mà nói thì tôi chỉ đi trễ vàonhững buổi phải chở Bảo Nga đi học thôi. Sorry bạn hiền ^.^) Thanh Cầm rời mắtkhỏi quyển sách đang đọc dở. Và...tim tôi lại lỗi nhịp, ngay lúc này, lúc mà ThanhCầm đang nhìn tôi với ánh mắt nghiêm nghị, cô ấy vẫn toát lên một vẻ đẹp thậtkhó tả._ Sao dạo này cậu hay đi trễ vậy?_ À! Tớ mắc chở bạn đi học nên tới trễ.- Tôi trả lời sau khi đã ngồi xuống._ Việc riêng của cậu tớ không muốn xen vào nhưng tớ nghĩ là cậu nên sắp xếp lạithời gian để đến lớp đúng gi ...

Tài liệu được xem nhiều: