Thông tin tài liệu:
Phong ơi , có thư từ miền xa gởi đến cho anh nè . Tiếng nói của anh đưa thư trong quân đội vừa dứt thì Phong chạy ào ra với nụ cười hớn hở tràn đầy niềm vui - Cám ơn anh mà ai gởi thư cho em vậy ? anh đưa mắt nhìn Phong cười và nói
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
MÙA ÉN BAY MÙA ÉN BAY Phong ơi , có thư từ miền xa gởi đến cho anh nè .Tiếng nói của anh đưa thư trong quân đội vừa dứt thì Phong chạy ào ra với nụ cười hớn hở tràn đầy niềm vui - Cám ơn anh mà ai gởi thư cho em vậy ? anh đưa mắt nhìn Phong cười và nói - Gì mà phải cám ơn ! Nhiệm vụ của em mà , đồng chí đọc thì sẽ biết ai gởi , thôi em chào đồng chí nha , em còn phải giao thư cho nhiều chiến sĩ khác sắp đến tết thư từ miền xa của các đồng chí nhiều lắmnói xong anh đưa thư đã đi sang nơi khác Phong đứng nhìn lá thư mà lòng hồi hợp biết bao anh đã đợi chờ những lá thư gởi đến từ rất lâu nay mới được cầm trên tay như một món quà cuối năm , lòng vừa mừng vừa thấy lo xa đó là đức tính và thói quen của con người anh từ khi anh bước chân vào quân đội thì những đức tính ấydường như không còn nay được lộ ra vì một lá thư bé nhỏ mà anh luôn hi vọng của một người con gái mà lúc chưa nhập ngũ anh đã yêu và cho đến bây giờ hình ảnh của cô gái ấy cứ xuất hiện trong tâm trí anh từng giờ , từng phút . Anh đã gởi rất nhiều lá thư nói lên sự nhung nhớ của mình về người con gái ấy nhưng chưa baogiờ được nhận lại cái hồi âm , trong doanh trại có nhiều chiến sĩ được người yêu và gia đình đến thăm còn riêng anh thì chưa một lần vì quê hương của anh quá xa gia đình cũng không có nhiều thời gian , với tuổi hai mươi bảy những chiến sĩ tranglứa rất nhiều họ cũng có những phút mơ mộng và hồi tưởng về những kỉ niệm khó quên nhất trong đời lính , họ biết nhường nhịn , yêu thương nhau như anh em một nhà sẵn sàng chia sẻ bao bọc những tâm sự vui buồn cho nhau nghe nên rất nhẹnhàng mỗi khi Phong vướng vào chuyện buồn , mỗi đêm trần trọc không ngủ đượcluôn có những ánh mắt thân thương với bao câu nói đầy sự chân thật và cảm thông đó là những người trong đơn vị của Phong , dường như một cái duyên nào đó sắpxếp cho họ đến với nhau với tình yêu thương bao la , sự đùn bọc , họ đem tim mình đến với người khác , rất đáng trân trọng hình ảnh của những anh bộ đội trong đơn vị của Phong , chưa kịp đọc lá thư thì tiếng bước chân đi xào xạc bên hàng lan đang hướng về Phong - Ê Phong anh em mình vào dọn phòng chuẩn bị tết với người ta Phong nhìn lại thấy Vũ đang đứng sau lưng anh , Vũ quê tận Cà Mau nhập ngũtrước Phong hai tháng Vũ là người rất vui tính hay kể những câu truyện cười củaBác Ba Phi ở quê anh cho mọi người nghe những lúc mệt mỏi , căng thẳng , buồn bã - Ừ tập hợp anh em đầy đủ mình dọn luôn cho vui Vũ cười kha kha khi nhìn xuống tay Phong có lá thư - Thư của người yêu phương xa gởi tới hả Phong đáp - Chưa biết , chưa đọc mà Vũ xua tay - Thôi thôi để vào túi rồi tối đọc , đi dọn phòng cho mấy sếp nhờVũ và Phong bước vào nơi các anh sinh hoạt hằng ngày với những cái giường mà nhiều đêm các anh đã gắn liền trong cuộc đời đi lính , Vũ lên tiếng - Thằng Đoàn và thằng Tú đâu , nảy giờ mày thấy tụi nó không ? Phong Trả lời- Tụi nó đi gác rồi ông ơi , thằng Tú thì gác trước , thằng Đoàn gác sau , tối nay tới tôi gác sau , ông gác trước Vũ cười hí hí - Chết cha tao quên tới lượt gác mà không nhớ , vậy tranh thủ dọn đi hai người cùng dọn cùng trò chuyện rất vui , với những câu cười nở trên môi không bao giờ dứt , Vũ lên tiếng- Ê Phong không biết bốn đứa mình ra quân biết có còn gặp lại không ? Thật sự mà nói tao không dám nghĩ đến và nói ra vì tao sợ anh em buồn Phong đánh nhẹ vào đầu Vũ rồi nói- Bữa tiệc nào cũng phải tàn mà , có duyên thì gặp lại thôi , trời không chia cắt anh em mình được đâu Vũ nhìn phong nói những lời mà anh chưa bao giờ nói- Tao có ba món quà tặng cho ba đứa bây mà giờ không có thằng Đoàn và thằng Tú tao tặng cho mày trước , để khi nào ra quân nhìn thấy nó là nhớ lại những tháng ngày vui buồn có nhau trong quân đội Phong nói- Mệt mày ghê nổi tiếng là nói chuyện vui mà giờ nói toàn là chuyện buồn , mà quà gì ?Vũ lấy trong túi ra một cây bút bằng vỏ đạn đồng mà anh đã nhặt làm thành những món quà lưu niệm trong những thời gian rãnh- Nè ! Mày lấy đi cho tao vui , cây bút này nếu sữ dụng theo thời gian sẽ không cạn mực , nhưng tình nghĩa anh em mình thì sẽ không bao giờ khô cạn Phong nhìn Vũ với đôi mắt buồn tênh và nói - Tao hiểu ý mày mà , được tao nhận và tao sẽ giữ nó đến suốt ...