Danh mục

NHO LÂM NGOẠI SỬ - Hồi 38

Số trang: 21      Loại file: pdf      Dung lượng: 145.04 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Xem trước 3 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Đỗ Thiếu Khanh giữ Quách Hiếu Tử ở lại nhà mình ở bên sông để ăn cơm, uống rượu. Sau đó, Đỗ cùng Vũ Thư đến nhà Ngu bác sĩ để nói cho Ngu biết Quách là người như thế nào và xin Ngu viết một bức thư để Quách mang đi Tây An. Ngu bác sĩ chăm chú lắng nghe và nói: - Cố nhiên, tôi sẽ viết thư! Nhưng viết thư vẫn chưa đủ. Ông ta cần tiền vì đường xa vạn dặm. Anh Thiếu Khanh! Tôi nhờ anh đưa cho ông ta một vài lạng bạc...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
NHO LÂM NGOẠI SỬ - Hồi 38 NHO LÂM NGOẠI SỬ Hồi 38 Quách Hiếu Tử núi sâu đụng cọp Sư Cam Lộ đường hẹp gặp thù. Đỗ Thiếu Khanh giữ Quách Hiếu Tử ở lại nhà mình ở bên sông để ăncơm, uống rượu. Sau đó, Đỗ cùng Vũ Thư đến nhà Ngu bác sĩ để nói choNgu biết Quách là người như thế nào và xin Ngu viết một bức thư để Quáchmang đi Tây An. Ngu bác sĩ chăm chú lắng nghe và nói: - Cố nhiên, tôi sẽ viết thư! Nhưng viết thư vẫn chưa đủ. Ông ta cầntiền vì đường xa vạn dặm. Anh Thiếu Khanh! Tôi nhờ anh đưa cho ông tamột vài lạng bạc mà không cần nói đó là tiền của tôi. Ngu liền viết ngay một bức thư, lấy bạc đưa cho Đỗ Thiếu Khanh. Đỗnhận tiền và thư rồi cùng Vũ Thư về cái nhà ở bên sông. Đỗ cũng đem cầmáo quần của mình lấy bốn lạng bạc. Vũ Thư cũng đem đồ đi cầm được hailạng nữa. Họ cố tình giữ Quách ở lại thêm một ngày. Trang Thiệu Quangnghe vậy cũng viết một bức thư và đưa cho Đỗ bốn lạng bạc. Sang ngày thứba, Đỗ dọn bữa cơm sáng mời Quách ăn. Vũ Thư cũng ngồi tiếp. Ăn xonghai người buộc hành lý hộ Quách, đưa cho Quách hai mươi lạng bạc và haiphong thư. Quách không dám nhận. Đỗ Thiếu Khanh nói: - Số tiền này là số tiền của mấy người chúng tôi ở Giang Nam chứkhông phải là tiền phi nghĩa, tại sao ông lại không nhận? Quách Hiếu Tử mới chịu nhận. Ăn cơm xong, Quách cáo từ ra đi. ĐỗThiếu Khanh và Vũ Thư tiễn đến cửa Hán Tây mới trở về. Quách ngày đi đêm nghỉ, đi một mạch đến Thiềm Tây. Vì Vưu làm trihuyện ở Đồng Quan, nên Quách Hiếu Tử lại phải đi vòng đến Đồng Quan đểgặp Vưu. Ông Vưu tên là Phù Lai tự là Thuỵ Đình, vốn là một danh sĩ ở đấtNam Kinh. Năm ngoái, vừa đến Đồng Quan, Vưu đã làm một việc tốt. Cómột người nguyên quán Quảng Đông bị đày lên Thiềm Tây cùng mang vợ đitheo, không ngờ anh ta đi được nửa đường thì chết. Người vợ khóc thanthảm thiết. Người đi đường nghe nói đều không hiểu tiếng nên phải đưa lêngặp quan. Vưu thấy chị ta muốn trở về làng, lòng không nỡ, cho năm mươilạng bạc và sai một sai nhân già đưa về quê quán. Vưu tự mình lấy mộtmiếng lụa trắng viết một bài văn rất cảm động, ký tên mình là Vưu Phù Laivào đấy, đóng dấu tri huyện Đồng Quan ở dưới và dặn sai nhân: “Mày dẫnngười đàn bà kia đi và mang theo tấm lụa này. Đến đâu, huyện nào màycũng đưa tấm lụa ra cho quan địa phương và xin đóng dấu vào đấy. Sau khiđã đưa bà ta về quê quán rồi, mày phải mang thơ của quan địa phương vềcho ta”. Sai nhân vâng dạ. Người đàn bà rập đầu lạy tạ rồi ra đi. Non một nămsau, sai nhân trở về nói: - Dọc đường đi các quan địa phương đọc bài văn của ngài, đều thươngxót người đàn bà đó. Người cho mười lạng, kẻ cho tám lạng, sáu lạng. Lúcbà ta về nhà có được hai trăm lạng! Con đưa bà ta về đến Quảng Đông, tronghọ có hơn một trăm người đều quì giữa trời lạy tạ ân đức của ngài! Họ lạirập đầu lạy con, gọi con là “Bồ Tát”. Nhờ ơn ngài, con cũng mang ơn lây! Vưu Công nghe nói rất mừng rỡ thưởng cho hắn mấy lạng bạc và chohắn ta. Một người mang thiếp vào báo với Vưu rằng: Quách Hiếu Tử đã đến, mang theo một bức thư của Ngu bác sĩ. Vưu mở thư ra xem, trong lòng vô cùng cảm phục, liền mời vào chàohỏi và sai dọn cơm ăn. Đang lúc nói chuyện, người giữ cổng vào báo: - Mời quan xuống làng khám nghiệm! Vưu nói với Quách: - Thưa ông, việc này là việc quan, cho nên tôi phải đi, ba ngày nữamới về. Tôi mong ông đợi ở đây, khi về tôi sẽ có mấy lời thưa lại. Vả chăng,lần này ông đi Thành Đô, tôi cũng có một người bạn ở đó muốn nhờ ôngmang giúp cho một cái thư, xin ông chớ từ chối! - Ông đã nói vậy, tôi đâu dám chối từ! Nhưng có một điều tôi là ngườitính tình quê mùa không thể ở chỗ nhà quan. Ở đây có cái am nào thì cho tôiđến đấy ở vài ngày. - Am thì cũng có, nhưng hẹp. Ở đây có viện Hải Nguyệt Thiền Lâm,vị hòa thượng ở đấy là người có học thức, đưa ông đến đấy ở cũng được. Bèn dặn bọn nha dịch: - Dẫn ông Quách và đem hành lý của ông đến viện Hải Nguyệt ThiềnLâm. Nói với hòa thượng rằng ta đưa ông ta đến nhé! Sau dịch vâng dạ. Quách cáo từ. Vưu tiễn ra cửa mới thôi Quách Hiếu Tử cùng sai dịch đến phòng khách viện Hải Nguyệt ThiềnLâm. Nghe có khách đến, có người chạy vào báo. Vị hòa thượng già ra hỏithăm mời ngồi uống trà, và bọn sai dịch trở về. Quách hỏi hòa thượng: - Có phải cụ từ trước đến nay vẫn ở đây không? - Bần tăng trước ở am Cam Lộ phủ Thái Bình, huyện Vũ Hồ ở NamKinh. Sau đó, bần tăng được đổi về chùa Báo Quốc ở Bắc Kinh. Nhưng vìchán cái cảnh náo nhiệt ở kinh đô, bần tăng mới xin đến ở đây. Ông họQuách phải không? Ông đi Thành Đô có việc gì? Thấy hòa thượng mặt mày kham khổ nhưng rất hiền từ, Quách nói: - Việc này con không dám nói ra với ai, nhưng con xin nói thực vớicụ. Quách bèn đem việc mình tìm cha g ...

Tài liệu được xem nhiều:

Tài liệu cùng danh mục:

Tài liệu mới: