Thông tin tài liệu:
Không phải ước mơ thì đừng rơi nước mắt không phải 1 ngày dài thì cũng đừng bắt mình khó nhọc không phải niềm vui thì đừng tỏ ra hạnh phúc không phải nỗi buồn thì cũng đừng dang tay chào vực thẳm. Có thể người 1 nơi nào đó vẫn giữ giùm ta phần kí ức như hoa cúc nở suốt ngàn đêm trắng dù mùi hương tan mất nhưng nụ hoa vẫn sống…Như chưa bắt đầu yêu ngày ta nhìn thấy nắng hân hoan sưởi ấm mình theo làn gió về từ mùa Đông rét mướt thế giới...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Như chưa bắt đầu Như chưa bắt đầu –Nguyễn Việt PhongKhông phải ước mơ thì đừng rơi nước mắtkhông phải 1 ngày dài thì cũng đừng bắt mình khó nhọckhông phải niềm vui thì đừng tỏ ra hạnh phúckhông phải nỗi buồn thì cũng đừng dang tay chào vực thẳm.Có thể người 1 nơi nào đó vẫn giữ giùm ta phần kí ứcnhư hoa cúc nở suốt ngàn đêm trắngdù mùi hương tan mấtnhưng nụ hoa vẫn sống…Như chưa bắt đầu yêungày ta nhìn thấy nắnghân hoan sưởi ấm mình theo làn gió về từ mùa Đông rét mướtthế giới là 1 viên ngọc châu.Như chưa bắt đầu yêungày ta nhìn thấy tuyếtcứ muốn con đường dài ra mà không mong ai đưa tiễnđể biết thương mình và bàn tay…(Nhưng rồi)Có 1 quãng đời thức dậy trong ta sáng naycó 1 quãng đời trưa nay bỗng biến mấtcó 1 quãng đời chiều nay khiến ta buồn muốn khóccó 1 quãng đời đêm nay như 1 người bạngọi ta về sẻ chia!Như chưa bắt đầu quênnhìn 1 chiếc lá cũng nghĩ về bóng mát ngày xưanhìn 1 hạt mưa cũng nhớ về nụ hôn ấm cúngnhìn những tình nhân và thấy mình đơn độcnhìn lại mình và-thấy-mình-đang-sống…Nhưng đã bắt đầu quênkí ức cùng lắm chỉ là 1 ngọn nến nếu ta muốn thổi tắtmưa mặc mưa, bóng mát kệ bóng máttình nhân mặc tình nhân, còn mình (ít ra 1 lần) đã muốn chếtđã quá tử tế rồi còn gì…Nắng của ngày mai vẫn nắng lên điCòn tuyết rơi, biết đâu đấy…Như chưa bắt đầu yêu ta sẽ yêu lạiNhư chưa bắt đầu ta cần bắt đầu lại…Như là giấc mơNhư là cách mà chúng ta đợi chờsẽ gặp một ai đó xa lạ trong thế giới này để bắt đầu một giấc mơ…Một người bước qua, dừng lại và hỏi phải chúng ta quen nhau từ ngày xưa?một người chạy theo, níu vai và hỏi phải kiếp trước chúng ta từng hò hẹn?một người ngồi lặng yên bên vỉa hè và mỉm cười nói chúng ta thuộc về một sốphậnkhông điều gì có thể cách chia…?Có hàng ngàn con người ta yêu thương nhưng sao chỉ chọn đúng một trái tim ủ ấmtrong ngày mưanhững xa lạ bỗng gần đến không ngờ đượcthấu hiểu từng cử chỉ bàn tay và nét mặttừng tiếng cười vui lúc đêm về hay trời sángtừng lặng im trong lòng ngột ngạtmà vẫn bình yên thôi!Người từ đâu đó rồi bước vào trong cuộc đờilàm thay đổi hướng đi của giọt nước mắtthay vì rơi trên tay mình thì nay đã rơi trên ngón tay người khácthay vì mệt nhoài trên cô đơn thì nay đã biết giữ chặtmỗi yêu dấu đâm chồi…Chúng ta vẽ một vòng tròn mà sóng gió không bao giờ vượt quá được lằn vôithắp lên những ngọn nến trong đêm về giá rétdọn một chổ nằm cho riêng phần đời mất mátnhưng chúng ta có biết gì về những điều chỉ hình thành khi hờn ghen bật khóctừng giây phút mong manh?Có cách nào mang một chiếc lược chải hết những khốn khó vẫn để dànhphân loại ưu tư nào đến trướcchúng ta sẽ dự báo cho ngày mai bằng một que diêm vừa đốtgiữa đôi lòng bàn tay…Như là giấc mơ được nhìn thấy mình trên những đám mâyđược nhìn thấy mình làm mưa rơi ngoài cửa sổđược nhìn thấy mình ngồi cạnh nhau trong căn phòng bé nhỏchấp hết ngoài kia gọi bão giông…Như là cách mà tình yêu gọi chúng ta đến và tặng cho một ước mong…Như ngày nào…Là ngày mà nhìn tiếng cười chỉ biết nói thương nhaulà ngày những cái ôm từ phía sau cũng đủ vừa ấm áplà ngày bàn tay này mở ra để đan xen một bàn tay kia lạ lẫmlà ngày ở lại vì một mùi hương!ngày nào sẽ là ngày chúng ta chỉ muốn sống với năm tháng bình thườngđưa đón nhau về lòng vui như câu hátchăm chút từng yêu thương để không yêu thương nào là phai nhạtvà chỉ sợ nhất là khi cuộc đời bắt gặpnhững vết dấu tổn thương…Chúng ta có khi tìm thấy ước mơ trong cái nhìn giản đơnmột bữa cơm đong đầy những lần liếc mắtbao lần đi qua là bao lần trái tim được thấu suốtđể những niềm vui phủ kín lên mặt người mà không hề báo trướcđến bao giờ mới cạn niềm tinSẽ có xót xa đến vào những lúc yên bìnhsẽ có những tội tình vì một đôi lần câm nínsẽ có thêm những cơn đau trong một ngày ngã bệnhsẽ có hoang mang chen vào cơn ác mộngsẽ có những ngày chán ghét nhiêu khê!nhưng cuộc đời nào rồi cũng như cơn mưathấy lạnh run trước khi lòng tạnh ráosống cả cuộc đời đâu thể chỉ đứng hoài trong tâm bãođứng im lìm và nằm khô héovà chết thản nhiênCó chông chênh để biết chúng ta còn cầnnhư nắm tay nhau đi trong lòng phố xánhư che lên chiếc dù cho ngày mưa bớt xa lạnhư ngồi lặng yên mỉm cười với vội vãnhư đầy bao dung…Là ngày mà tóc ướt sẽ hỏi có chải đầu dùm khôngrồi chờ đợi thấy mình được nhỏ béco từng ngón chân vào yêu thương riêng lẻmà xâu chuỗi những quãng đường…Chúng ta sẽ sống như ngày nào cũng là ngày vừa bỏ mặc cô đơn! ...