Danh mục

Nhưng tại sao không thể tha thứ cho một người

Số trang: 6      Loại file: pdf      Dung lượng: 87.07 KB      Lượt xem: 15      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 1,000 VND Tải xuống file đầy đủ (6 trang) 0

Báo xấu

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Nhưng tại sao không thể tha thứ cho một người Nguyễn Việt Phong Ta có thể tha thứ cho tất cả những cay đắng mang lại bởi cuộc đời nhưng tại sao không thể tha thứ cho một người?Chúng ta đã từng có quyền chọn lựa những niềm vui trong quãng đời quá nhiều mưa gió nhưng chúng ta không phải là cỏ hoa để sống một cuộc đời như thể chỉ một lần nhìn thấy mặt trời kiaNgày chúng ta gặp nhau thuộc về những ngày xưa có một cái tựa vai nhau rất khẽ có giọt nước mắt...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nhưng tại sao không thể tha thứ cho một ngườiNhưng tại sao không thể tha thứ cho một người Nguyễn Việt PhongTa có thể tha thứ cho tất cả những cay đắng mang lại bởi cuộc đờinhưng tại sao không thể tha thứ cho một người?Chúng ta đã từng có quyền chọn lựa những niềm vuitrong quãng đời quá nhiều mưa giónhưng chúng ta không phải là cỏ hoa để sống một cuộc đời như thểchỉ một lần nhìn thấy mặt trời kiaNgày chúng ta gặp nhau thuộc về những ngày xưacó một cái tựa vai nhau rất khẽcó giọt nước mắt của người này níu tiếng cười người kia để không còn rơi nữacó những tin nhắn luôn bắt đầu bằng một từ - Nhớ…có lời hứa nhìn thấy nhau mỗi ngày…Ta ước về điều giản đơn như nắm tay nhau trong một ngày mưa bayngồi nơi vỉa hè trong một đêm nhiều giókhi cuộc đời không thể sưởi ấm hết tất cả những gì thuộc về đau khổthì hãy tự sưởi ấm cho nhau!Người không dám hình dung con đường sẽ dẫn chúng ta đi về đâunên chỉ cần xiết chặt tim để cùng một nhịp đậpnên chỉ cần giây phút hiện tại này ta đã cùng nhau sốngnên chỉ cần người nói bất chấp những phần trăm nhỏ nhoi hi vọngđể có một tình yêu lẻ loi giữa triệu người…nhưng không phải tiếng cười nào cũng là biểu tượng của niềm vuikhi ta biết trong lòng người đau đớncó những lằn ranh mà người không được phép vượtmặc ta hứa ngàn lần sẽ đứng đợi phía bên kia!Ta đã giang tay, đã quì gối, đã thét gào với nắng mưa…người đã chắp tay, đã nằm xuống, đã khóc cạn khô với nước mắt…dù biết trước những phút giây đóng dấu bởi số phậnmà không ai trong chúng ta muốn lặng im…Người đã sống quãng đời ấy như một cánh chimcòn ta sống quãng đời ấy như một cơn giókhông có giới hạn nào trong bầu trời chúng ta cùng nhau thởsao lại có giới hạn cho một lần tìm thấy hạnh phúc mỉm cười…Ta có thể tha thứ cho tất cả những cay đắng mang lại bởi cuộc đờinhưng tại sao không thể tha thứ cho một người?Ở lại đi Nguyễn Phong ViệtNơi này còn một câu chuyện vui chưa hếttiếng cười chưa dứtđêm chưa về sáng...Nơi này còn cần một người để lau nước mắtcần một tiếng thở dài đồng cảmcần một cái lay vai thức tỉnh...Nơi này còn những ngày thật ngắncòn những đêm thật dàicòn những bình minh một người chưa thức giấcnhững hoàng hôn một người đã chợp mắt...Nơi này còn cần một giọng nói tha thiếtcòn cần một tấm lòng thành thậtcòn cần những ước mơ viển vông...Nơi này còn một giấc ngủ bình yêncòn một cơn gió về thật nhẹcòn một ánh trăng qua cửa...Ở lại đi.nơi này còn cần tất cả!Rồi sẽ có lúc con cần phải trở vềRồi sẽ đến lúc con cần phải trở vềcần được khóc và cần lau nước mắtcon đã từng ước mình đừng sinh ra để không bao giờ phải sống mỏi mệtchỉ ước mình là dòng nước mà thôi...Có lẽ con đã bất hiếu từ lúc mới chào đờinhững đớn đau, giận hờn đều cuộn vào lòng giấu kíncon không cho phép mình nhìn thấy giọt nước mắt của mình rơi xuốngcứ lạnh lùng để lớn lên...Đôi khi con thèm khát thể hiện sự yêu thươngnhững giấc ngủ bớt đi nhiều mộng mịtrải lòng ra mà không bận tâm nhiều phút giây suy nghĩai tốt hay không tốt với mình?Đã hơn một lần con gục ngã trên đườngVà ước chi con người ấy đến giúpước chi con người ấy chỉ hỏi han một câu đơn giản nhất- V. sống có vui không?(Con sẽ chắp tay mà tạ ơndù khổ đau hiện rõ trong mắt nhìn...)Biết rằng ai cũng muốn sống cho hạnh phúc của chính mìnhnhưng con muốn được sống cho hạnh phúc của người khácmuốn cả việc được chết đi để quãng đời còn lại của người ấy thanh thảnmuốn được nhìn người ấy đi hết con đườngmuốn được người ấy nhận ra mình- chỉ- một- lần- biết- yêu- thương...Cảm giác bất lực đã khiến con từng ngày trở nên lặng câmthui thủi mà sốngcon ghét cay ghét đắng cái gọi là số phậncho con biết yêu một con ngườivà rồi xô con xuống ngày tháng của đơn côi...Đã không còn biết lòng mình buồn hay vuikhi ước mơ trong tim đã chết rồi!Rồi sẽ đến lúc con cần phải trở vềcần được khụy ngã để được nâng đỡ như cuộc đời ấu thơ...Từ đó những giấc mơNhững yêu thương được gói lại trong một câu nói ngỡ như đùa- có gì đâu để nhớ?vào cái ngày một người bỏ đi về phía ngôi nhà với cánh cửa rộng mở…nơi có một người khác ta!Ngôi nhà ấy từ đó sẽ yên vui hay xót xanhững con người ấy từ đó có đủ đầy hay mất mátbữa cơm ấy từ đó nhiều tiếng cười hay chỉ nhìn nhau thinh lặngta cũng đâu thể làm gì hơn.Vào giây phút một người ta từng hết lòng yêu thươngbỏ ta đi bằng một tin nhắnta mỉm cười và tự nhủ lòng thanh thảnta khép tay và thành tâm cho một lời chúc phúcta cảm ơn một quãng đời đã gặp nhau đúng lúcrồi chấp nhận như cơn gió bay…Người trở về và biết phải quên đã có với ta những giấc mơ nàynằm bên nhau mà vẫn thương từng hơi thởchạm môi nhau mà vẫn muốn gần hơn nữangồi bên nhau mà vẫn thèm nhiều thêm một chổ dựagiống những cuộc đời vĩnh viễn cô đơnNgười trở về và vun vén cùng một người khác niềm tinđây là lần sau cuối người được quyền chọn lựadốc hết lòng mình ra để cho hết những nặng nợgom góp mỗi sẻ chia thành nhung nhớvà đắp lên đời nhauV ...

Tài liệu được xem nhiều: