Lấy nhau vài năm, họ vẫn chưa có tin vui. Nhiều người bắt đầu đi kiểm tra chất lượng tinh binh, nhưng khi vào phòng “tập bắn”, nhuệ khí của các xạ thủ đều tiêu tan. Hai giờ chiều một ngày đầu tháng Sáu, tại phòng khám Nam khoa thuộc một bệnh viện phụ sản của TP. HCM, khoảng 5-7 người đàn ông đi qua đi lại trước khu vực kiểm tra tinh binh. Có người dựa lưng vào tường, mắt ngước nhìn trần nhà. Người thì cúi đầu, di di giày xuống sàn nhà. Tất cả đều có...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Nỗi khổ của các ông chồng đi "tập bắn" Nỗi khổ của các ông chồng đi tập bắn Lấy nhau vài năm, họ vẫn chưa có tin vui. Nhiều người bắt đầu đi kiểm tra chất lượng tinh binh, nhưng khi vào phòng “tập bắn”, nhuệ khí của các xạ thủ đều tiêu tan. Hai giờ chiều một ngày đầu thángSáu, tại phòng khám Nam khoa thuộc một bệnh việnphụ sản của TP. HCM, khoảng 5-7 người đàn ông điqua đi lại trước khu vực kiểm tra tinh binh. Có ngườidựa lưng vào tường, mắt ngước nhìn trần nhà. Ngườithì cúi đầu, di di giày xuống sàn nhà. Tất cả đều có vẻlo lắng.Một góc bên kia căn phòng, hai vợ chồng nọ đang rùrì: “Hay là về em ơi, bữa sau lên cũng được. Giờđông quá, vô đó kỳ lắm”. “Kỳ gì mà kỳ, bữa sau làbữa nào? Khám sớm ngày nào tốt ngày đó chứ!”. Đólà phút đối thoại của chị Ngọc Hoa, 32 tuổi và chồngmình quê An Giang. Cưới nhau đã năm năm, trải quabao lần khám ở bệnh viện địa phương, vợ chồng chịvẫn chưa có tin vui.Hôm trước, chị Hoa đi khám tại bệnh viện Từ Dũ, kếtquả bình thường. Thế là bác sĩ yêu cầu chồng chịđến kiểm tra. “Nhưng ổng ngại, tui nói năm lần bảylượt ổng mới chịu đi”, chị Hoa vừa tâm sự vừa liếcngang như sợ chồng trông thấy. Lúc đó, anh BùiHiền, chồng chị đang ngó đăm đăm vào hai cánh cửamang chữ A, B đóng im lìm. Anh đang chờ bác sĩ gọitên mình vào “tập bắn”.Chưa đầy mười phút, cô y tá gọi anh Hiền vào, đưacho cái lọ nhựa có nắp đỏ bằng hũ sữa chua. Cô chỉtay về phía cánh cửa phòng A: “Anh đi vào đó nhé”.Khi anh Hiền từ từ mở cánh cửa phòng A. Trongphòng treo một bức tranh nam nữ gợi tình, để kích“đạn” của người đi “bắn”. Phía dưới chân là chiếc ghếdài đã quá cũ. Sàn phòng có vẻ sạch nhưng tườngđều đã ngả sang màu ố vàng.Căn phòng chỉ vừa đủ cho một người “hành sự”, vìthế khá nhiều người chờ đợi bên ngoài. Cửa phònganh Hiền vừa đóng thì một thanh niên cao to, vạm vỡở phòng B bước ra. Gương mặt anh ta không chútthần khí.Đến bên cô y ta, anh rụt rè: “Nó không ra chị ơi”. Cô ytá nhìn anh ta tỏ ý thông cảm rồi đưa cho anh cái hũnhỏ: “Anh về nhà lấy ra rồi mang nhanh đến đây, nhớlà chỉ trong vòng 30 phút thôi”.Người đàn ông không xuất nổi đó tên là Minh Tâm,32 tuổi ngụ ở quận 7, TP. HCM là thầy giáo dạy thểdục. Anh kết hôn đã hai năm, nhưng đường con cáivẫn bặt vô âm tín.“Theo lời động viên của vợ và cũng vì thương vợ, tôiquyết định đi kiểm tra. Đây là lần thứ hai, lần thứ nhấtlấy không được, bác sĩ bảo về nhà lấy tôi ngại quá,chuồn luôn. Lần này cũng không được, chắc phải vềnhà nhờ vợ”, nói xong, xem chừng đợi bác sĩ lâu quá,anh ra về luôn.Cánh cửa phòng B lại một lần nữa mở ra, một đôi vợchồng cùng bước vào. Mười phút sau hai người cùngtrở ra, người vợ nhanh tay đưa cho y tá cái hũ nhựađựng ít chất dịch trắng đục. Anh chồng ngại ngùng,bỏ đi thật nhanh với câu nói: “Anh ra kia uống cà phê,em đợi lấy kết quả rồi gọi cho anh”.Đó là vợ chồng chị Mai Ngọc, nhà ở tận Bình Phước.Chị khuyên nhủ mãi, chồng chị mới chịu đi khám.Hôm trước, anh đi một mình, nhưng không lấy đượcnên giờ chị phải đi theo hỗ trợ. “Mà cái phòng khámnó có mùi chi khó chịu lắm. Chắc do nhiều người vào“bắn” quá nên hộ lý chưa kịp dọn vệ sinh. Tui cố gắngmãi ổng mới ra được”, chị Ngọc chia sẻ mà hai gò mácứ chực ửng đỏ lên.Cũng trong tình cảnh tương tự là vợ chồng anhThắng, chị Hoa, sống tại Hà Nội. Sốt ruột vì đi đâucũng “bị” hỏi thăm, anh quyết định lên mạng tìm địachỉ.Vào mạng, anh thấy vô số trung tâm tư vấn và xétnghiệm nam học. “Trung tâm tư nhân chắc dịch vụ sẽtốt, máy móc hiện đại, quan trọng là ít người ra vào.Đến bệnh viện công, nhỡ gặp người quen thì ngượnglắm”, nghĩ vậy, anh tìm đến một trung tâm khá nổitiếng ở quận Cầu Giấy, Hà Nội.Đó là tòa nhà bốn tầng, ngay cửa có tấm biển ghi têncác đề tài nghiên cứu, tên sách chuyên ngành mà tácgiả là những bác sĩ, giáo sư tên tuổi.Đúng là dịch vụ tư nên việc tiếp đón, hỏi han cũng âncần, chu đáo hơn hẳn. Sau khi siêu âm, khám nội, xétnghiệm hormone y tá đưa cho anh một lọ để lấy tinhdịch.Theo tay chỉ của người hướng dẫn, anh tìm đến cănphòng rộng chừng 15m2. Một cặp vợ chồng bước ra,mặt mũi có vẻ căng thẳng. Anh Thắng tiếp quản cănphòng trong tâm trạng bồn chồn. Nhìn vào tấm drapnhầu nhĩ, ố bẩn, anh rùng mình, bao nhiêu dũng khíđàn ông bỗng bay đi hết.Trong phòng không có bất cứ thứ gì như sách báo,phim ảnh để kích hoạt cho “xạ thủ”. Hì hục hơn tiếngđồng hồ trong tình trạng không đối tác, anh đành bấtlực điện thoại cho vợ: “Em đến ngay đây, thuê mộtphòng nghỉ ở bên cạnh trung tâm đi”.Ngày hôm sau, anh Thắng nhận được kết quả xétnghiệm, nhưng để chắc ăn, anh lại tìm đến mộtphòng xét nghiệm của một trường đại học ở Hà Nội.Rút kinh nghiệm, lần này anh rủ vợ đi cùng.Sau khi nộp phí 50.000 đồng xét nghiệm tinh dịch,người ta chỉ vợ chồng anh đến một phòng nhỏ ở cuốihàng l ...