Trước mặt Violin là Guitar, cái con người giỏi tất cả mà cô bé gặp hôm đến trung tâm gia sư ấy. Điều kì lạ là chẳng hiểu sao Vân lại có phản ứng quyết liệt vậy, xem chừng anh chàng này đâu có đến nỗi nào... Trước mặt Violin là Guitar, cái con người giỏi tất cả mà cô bé gặp hôm đến trung tâm gia sư ấy
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tạm biệt - Kì 2Tạm biệt - Kì 2: Anh bạn gia sư Trước mặt Violin là Guitar, cái con người giỏi tất cả mà cô bé gặp hôm đến trung tâm gia sư ấy. Điều kì lạ là chẳng hiểu sao Vân lại có phản ứng quyết liệt vậy, xem chừng anh chàng này đâu có đến nỗi nào... Trước mặt Violin là Guitar, cái con người giỏi tất cả mà cô bé gặp hôm đến trung tâm gia sư ấy. Điều kì lạ là chẳng hiểu sao Vân lại có phản ứng quyết liệt vậy, xem chừng anh chàng này đâu có đến nỗi nào, hình thức cũng tàm tạm, có vẻ cũng giỏi giỏi, trông lại đứng đắn đó chứ, mà sao Vân đóng cửa cái rầm rồi vùng vằng bỏ đi nhỉ? Mời khách vào nhà, Violin hỏi:- Anh quen Vân nhà em ạ?- Không, không có quen em ạ.- Lạ thật, thế tại sao lại thế nhỉ? Anh cứ ngồi đợi một lát, em lên gọi em ý nhé.- Ừ không sao đâu em ạ, em chẳng bảo em em hơi khó bảo còn gì, cố lên nhá Ồi, anh ấy nhớ cơ à, đúng là trí nhớ tốt, haizz, người giỏi-tất-cả cũng khác người bình thường một tí. Violin lên phòng tìm Vân, thấy cô bé đang ngồi nhắn tin mặt mũi bực tức- Anh ý không quen em mà em lại quen anh ý hả Vân?- Oài, oan gia, quen biết gì. Nhớ vụ bị nẫng tay trên popcorn ko?- Nhớ nhớ, ủa hóa ra... thế là...???- Đúng đấy, èo, con zai gì mà keo bẩn, ko có tí nào gallant với cả biết điều, như thế dạy dỗ thế nào được mà cũng rước về.- Ơ thì đâu ai có biết. Cơ mà em bảo là nếu gặp lại thì phải ngáng cho ngã cơ mà, sao gặp lại lại chạy trốn vì sợ hãi thế này – Violin khích em gái. Vân khá là hiếu thắng, nên bị khích thế thể nào cũng tức.- Ai bảo chạy trốn? Chẳng qua là hem thèm quan tâm đến cái loại ấy thôi nhá? Mà chị nói đúng đấy, phải trả thù chứ nhể. Oke con dê, cho dạy xong rùi khóc thét luôn hehe- Ừ phải đấy, phải thế chứ - Violin mỉm cười, Vân lúc nào cũng thế :D - Thôi em đi học đi, sách vở này. _____________________________________________________ 8h30’ sáng chủ nhật, trong phòng-học-được-thiết-kế-riêng-cho-gia-sư-và-học- sinh, có một con bé ngồi trơ như tượng đá và một anh gia sư đang ngồi chật vật không biết làm thế nào để bức tượng đá ấy sống dậy. Đấy chỉ là cảnh Vân tưởng tượng ra trước khi gặp cái anh gia sư đáng sợ này. Sự thật là Vân ngồi trơ như tượng. Và sau mấy câu: chào em, anh là ... từ nay anh dạy... hi vọng em hợp tác. Thấy Vân không hợp tác gì cả, Guitar cũng ngồi trơ như tượng. Thi xem ai làm tượng lâu hơn, xời chuyện này chẳng có gì khó. Lần này Vân gặp phải đối thủ khó nhắn rồi. 30’ trôi qua, rồi 1 tiếng, cả hai vẫn ngồi trong im lặng như thế. Nhưng mà xét về khoản kiên nhẫn thì quả tình là Vân có hơi kém, mà con ruồi nó cứ lượn qua lượn lại xung quanh Vân ‘hic số mình đúng là số ruồi bâu’ Vân bắt đầu ngứa ngáy khó chịu, và cô bé đã thua cuộc thật rồi:- Anh không định dạy dỗ gì à, sao ngồi không như thế rồi cứ thế nhận tiền dạy học à? Đồ vô trách nhiệm.- Đấy là tại em không học đấy chứ, sao lại tại anh? Mà ai bảo nãy giờ không dạy cái gì, dạy bao nhiêu thứ thế còn gì?- Dạy được cái gì đâu? – Vân ngạc nhiên quên cả tức.- Ô hay, chả dạy được tính kiên nhẫn, khả năng kiềm chế cảm xúc và giảm bớt tính hiếu thắng còn gì. Chỉ có thầy giáo này mới dạy được những thứ ấy, chứ trước nay ai dạy được em chưa?- Ừm... – Vân bắt đầu đuối lí.- Mà sao vừa nhìn thấy anh em đã đóng cửa cái sầm vậy? Thiếu lịch sự - Guitar nói khá là thản nhiên.- Đúng là mau quên gớm.- Quên gì?- Nẫng tay trên bỏng ngô của người khác nên giờ không nhớ cũng phải thôi. Những người xấu đâu có biết ý thức việc mình làm là xấu đâu.- À – Guitar bật cười, ra là thế, giờ thì nó đã nhớ ra rồi, cái cô bé loi choi hôm trước ở rạp chiếu phim... thực ra Guitar cũng chẳng cần lắm cái popcorn ấy, nhưng vì cô bé cứ chen hàng, không chịu đợi đến lượt nên thằng bé tức mới nẫng không cái suất popcorn ấy. - Ồ, thì ai bảo tại em chậm chân còn nói nhiều- Con trai mà nhỏ nhen lại còn lắm điều.- Ô thế hóa ra em cứ hi vọng lúc nào cũng được nhường à. Đừng hi vọng thế. Vì sự thật là khi ra ngoài, cơ hội là thứ lúc nào cũng có người tranh cướp mất, nếu mình không biết nắm lấy, thế nào cũng phải chịu thiệt! Người xinh xắn đáng yêu nghĩ thế còn vô cùng sai lầm, nữa là...- Anh... – Vân tức không còn lời nào để nói. Đã không chịu nhận sai rồi còn đá đểu, cái loại gì thế này cơ chứ, đây có phải gia sư không, cáo thì có.- Thôi thông thoáng tư tưởng rồi thì học nhé. Em thích học môn gì nhất?- Chả thích môn gì cả.- Thế ghét môn gì nhất?- Oài ghét tất.- Tội nghiệp thật – Guitar thở dài...- Tội nghiệp cái gì, cứ hỏi thử 1000 đứa học sinh đang học cấp 3 xem thích môn nào, ghét môn nào, phải đến 99% trả lời không biết. Học thì nặng, dạy thì chán, ai mà thích cho nổi.- Thế lại càng tội nghiệp.- ??? – Vân mặt mũi ngơ ngác.- Con người đáng thương nhất không phải là những người nghèo khổ hay bệnh tật, mà là những người không hiểu chính mình, không biết gì về mình cả, em là người như thế đấy. Trước nay chưa ai nói với Vân như thế, mà Vân ghét nhất là bị thương hại. Nó vẫn coi mình là nhất, là đặc sắc, là không giống ai, là có cái tôi riêng. Hình như những đứa trẻ 17 tuổi đứa nào cũng nghĩ như thế. Chúng nó lúc nào cũng nghĩ mình đủ lớn rồi, không cần ai dạy bảo nữa. Và điều đáng buồn hơn, là 17 tuổi mà không có đam mê hay sở thích, không có ước mơ hay lý tưởng...- Nếu em đã không thích môn gì thì anh chọn hộ nhé. Học toán trước.- Gì cũng được.- Tại sao em không thích học toán?- Vì khó, hỏi lạ.- Tại sao khó?- Thì lằng nhằng, rắc rối, mà phải thông minh mới học được, mà lại không thông minh.- Em có chơi nhạc cụ gì không?- Hỏi liên quan thế, không.- ...