Danh mục

THẦY TĂNG MỞ NƯỚC - MỘT CUỘC THÁM HIỂM

Số trang: 11      Loại file: pdf      Dung lượng: 191.88 KB      Lượt xem: 19      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 2,000 VND Tải xuống file đầy đủ (11 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

MỘT CUỘC THÁM HIỂMĐêm khuya không dám dang chân ruỗi Vì ngại non sông xã tắc xiêuLý Công Uẩn. Đoàn người đi hết con đường đất thì vừa tới khu rừng. Họ dừng chân lại, ngắm nghía, bàn tán rồi lại cất bước đi. Họ luồn qua những cành lá, những dây leo vắt từ cây nọ sang cây kia như chiếc võng. Họ cầm dao phạt tả, phạt hữu, có lúc cúi lom khom, có lúc nằm bò xuống cỏ. Mỗi lưỡi dao hạ xuống là một cành cây gãy, mỗi nhát búa vung lên là hàng nắm lá...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
THẦY TĂNG MỞ NƯỚC - MỘT CUỘC THÁM HIỂM MỘT CUỘC THÁM HIỂMĐêm khuya không dám dang chân ruỗiVì ngại non sông xã tắc xiêuLý Công Uẩn.Đoàn người đi hết con đường đất thì vừa tới khu rừng. Họ dừng chân lại, ngắmnghía, bàn tán rồi lại cất bước đi. Họ luồn qua những cành lá, những dây leo vắt từcây nọ sang cây kia như chiếc võng. Họ cầm dao phạt tả, phạt hữu, có lúc cúi lomkhom, có lúc nằm bò xuống cỏ. Mỗi lưỡi dao hạ xuống là một cành cây gãy, mỗinhát búa vung lên là hàng nắm lá rơi lả tả xuống. Những tiếng chí chát lúc khoanthai, lúc dồn dập, làm vang động cả rừng, khiến cho từng đàn chim ríu rít vù vùtung cánh bay thành những chấm đen trên nền trời xanh biếc.Họ kiên nhẫn, dò dẫm, len lỏi giữa đám lau sậy um tùm, những cành gai nhọn hoắt,bị đàn muỗi dầy đặc tấn cống tới tấp, đỉa vát bám vào chân tay để hút máu. Trướccảnh rùng rợn, hùng vĩ của rừng rậm, họ không hề sờn lòng; họ tin tưởng ở sựgiúp đỡ của thần linh, ở sức mạnh của con người giàu nghị lực, và nhất quyết đemcánh tay gân guốc gạt hết mọi trở ngại của thiên nhiên đã bày ra.Người đi đầu là Tư Chiềng. Hắn cầm một chiếc búa lớn, mắc quắc, cằm bạnh ra,hung dữ như thiên thần. Hắn xông xáo, rẽ lau vạch cỏ tiến sâu vào giữa rừng.Ánh nắng trên không bị lọc qua những chòm lá; rơi xuống đât thành những chấmvàng nhợt. Một cụm hoa hồng dại, khép nép giữa đám cỏ gà, thoảng đưa một mùithơm êm dịu. Đàn bướm lượn lờ bay chung quanh mọi người như những cánh hoasặc sỡ lả tả rơi trước trận gió. Tư Chiềng đang đi bỗng kêu lên một tiếng, rồi đứngdừng lại.Bọn đi sau nhao nhao lên hỏi :- Cái gì thế? Chú Tư ?- Rắn, anh em ạ.Một giọng nói như gắt gỏng đưa lên :- Cho một búa là xong. Sao nhát thế?Tư Chiềng quay gót lại, tay vung chiếc búa, thét to :- Lui lại mau, chết bây giờ.Họ rùng rùng kéo nhau trở lại độ dăm bước rồi chia nhau đứng vây tròn chungquanh, tay nắm chặt khí giới để phòng thân. Hàng trăm con mắt đổ dồn vào chỗTư Chiềng chỉ.Cách hắn độ mươi thước, một con rắn to bằng hai chét tay người lớn, đang cuộnkhúc, đầu lắc la, lắc lư, hai mắt đỏ như lửa, trừng trừng nhìn một cách hằn học vàdữ tợn. Gần đấy, những khúc sương trắng hồng còn dính thịt, nằm rải rác trên bãicỏ xanh loang lổ vết máu.Sư già tiến lên một bước rồi nói :- Xin tráng sĩ để mặc bần tăng.Lão Mộc cũng dơ chiếc cung lên, tiếp lời :- Để tôi giúp sư phụ một tay.Dây cung vừa buông một mũi tên bay vụt cắm vào mắt bên trái con rắn. Như cuộngiây tơ, dần dần cái thân hình dài tới hai trượng, bỗng quăng mạnh về phía trước,đuôi cuộn tròn lấy một cành cây dại, còn đầu chúc xuống, há miệng to như cáichậu định ngoạm lấy cánh tay Tư Chiềng. Sư già thét to lên một tiếng, phi bộ nhảytới, dùng chiếc đao chém hất lên. Con rắn tránh thoát được, lao đầu bổ xuống.Nhanh như cắt, sư già nghiêng mình đâm thóc ngược một mũi dao lên trúng cổđịch thủ. Một tia máu phọt ra bắn cả vào mặt Tư Chiềng. Sư già toan xông vàođâm tiếp một mũi dao thứ hai, thì phát tên đã bay vù đến cắm vào mắt bên phảiđộc xà.Ngay lúc ấy, Tư Chiềng nhảy tới, cầm chiếc búa nặng tới hai mươi cân, nhắmtrúng đầu con rắn, giáng xuống một búa rất mạnh. Thật là một cảnh tượng rùngrợn, cái đầu đứ phăng bắn tít ra xa, máu ồng ộc chảy như suối, thân hình cuồncuộn rời khỏi cành cây, lăn xuống đất. Tiếp luôn một búa nữa, một khúc mình đứtlòi cả gan ruột. Mọi người vui mừng hét to :- Giỏi thật.Lão Mộc nhìn con rắn, lắc đầu nói :- Không biết con độc xà này sống từ đời nào mà to lớn thế. Có lẽ nó mới ở đâu lạcvề, chứ khu rừng này làm gì có.Một người tiếp lời :- Có thể lắm! Rừng rậm, hang sâu, đường lối hiểm trở. Độc xà ở đã lâu hay mớiđến cũng chả ai biết rõ. Nó sống ở khu rừng này có lẻ tới vài trăm năm.Có tiếng người phản đối :- Không chắc. Cách đây 50 năm, dân mấy làng chung quanh, đã có lần vào giữarừng để xây chùa. Nếu bảo nó sống đã được hai trăm năm, thì trong khoảng thờigian chùa còn có người đèn nhang, khách thập phương đi lại lễ bái cũng đông, lạikhông có một người nào bị hại về nó, thì lạ quá! Lấy lý ra mà xét thì nó mới vềđây chỉ độ mười năm là cùng.Một người lên tiếng :- Cũng không đúng. Nếu nó ở đây đã mười năm, thì vùng Đông Ngàn đã bị nó tànhại rồi còn gì. Đến như con hổ kia, mới có mấy hôm, mà dân chúng đã nháo cả lên,huống hồ 10 năm với một con rắn to lớn như thế kia, thì có lẻ người và vật đềuchui vào bụng nó cả.Cả bọn đều nhao nhao lên bàn tán mỗi người một câu. Trong lúc ấy, sư già đang điđi lại lại cạnh vũng máu đào, mắt đăm đăm nhìn dưới đất như đang tìm tòi vật gì.Chợt thấy một khúc ruột rắn rơi gần đấy, sẵn chiếc gậy cầm ở tay, sư già chọcchọc vài cái thì thấy một nắm rễ cây lòi ra ngoài. Nhìn kỹ một lúc, sư già bỗng kêulên ra ý vui mừng :- Phải rồi.Mọi người ngạc nhiên, dồn dập hỏi :- Gì thế?Sư già tươi cười nói :- Bần tăng cũng ngờ rằng con rắn này không phải ở đây đã lâu, nhưng chưa tìm rađược chứng cớ cụ thể nên chưa dám quyết đoán. Thì đây nắm rễ cây nhỏ mọn nàycũng đủ đánh tan hết mối nghi ngờ của chúng ta.Nói xong, sư già quay lại hỏi lão Mộc :- Lão trượng là tay lịch lãm giang hồ đã nhận ra được rễ cây gì chưa?Lão Mộc lắc đầu.Sư già thong thả tiếp lời :- Hồi bần tăng ở Đường Lâm đã có lần sang Bạch Hạc chơi, và ngẫu nhiên gặpmột người cho xem một thứ rễ cây. Rễ cái to bằng hai ba chét tay, những rễ conmọc tua tủa chung quanh, sắc hoi vàng. Rễ cây đó đào được ở sườn núi Tản Viên,nhưng vì không biết nó thuộc về loại cây gì và công dụng của nó ra sao, nên đànhphải đem vùi ở sau vườn, phó mặc cho mưa nắng. Sau bần tăng có dịp về BìnhKiều gặp sư trưởng Trọng Minh, có nhắc đến thứ rễ cây lạ lùng đó. Sư trưởngngạc nhiên nói : “Ta cũng thường được nghe đồn ở núi Tản Viên có thứ rễ cây rấtquý, nhưng thực chưa được trông thấy. Ăn vào, thân thể khoẻ mạnh, tránh đượcnhững bệnh tật hiểm nghèo và có thể hưởng thêm được tuổi thọ. Nhà người trôngthấy mà không được dùng. Đáng tiếc thay!”Thứ rễ cây này chỉ ở sườn núi Tản Viên mới có, con rắn này chắc chắn là ở trên ấyrồi, mà nó đã nhiều ...

Tài liệu được xem nhiều:

Tài liệu liên quan: