Danh mục

Tranh luận về chủ quyền liên bang và nhiệm kỳ của Hạ nghị sĩ

Số trang: 14      Loại file: pdf      Dung lượng: 129.49 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Ngày 21 tháng Sáu, các đại biểu đã tranh luận về việc duy trì hay xóa bỏ chính quyền tiểu bang và nhiệm kỳ của Hạ nghị sĩ. Nói chung, hầu hết các đại biểu đều mong muốn duy trì chính quyền tiểu bang để kiểm soát và điều hành những vấn đề địa phương. Còn đối với Hạ viện, những phân tích về thời gian nhiệm kỳ của Hạ nghị sĩ là rất cụ thể và sâu sắc.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tranh luận về chủ quyền liên bang và nhiệm kỳ của Hạ nghị sĩ Tranh luận về chủ quyền liên bang và nhiệm kỳ của Hạ nghị sĩNgày 21 tháng SáuNgày 21 tháng Sáu, các đại biểu đã tranh luận về việc duy trì hay xóa bỏchính quyền tiểu bang và nhiệm kỳ của Hạ nghị sĩ. Nói chung, hầu hết cácđại biểu đều mong muốn duy trì chính quyền tiểu bang để kiểm soát và điềuhành những vấn đề địa phương.Còn đối với Hạ viện, những phân tích về thời gian nhiệm kỳ của Hạ nghị sĩlà rất cụ thể và sâu sắc. Các đại biểu đã phân tích mọi khía cạnh của việc bầucử Hạ nghị sĩ và tình hình nước Mỹ để xác định nhiệm kỳ thích hợp nhất,vừa đảm bảo hiệu quả của Hạ viện, vừa đảm bảo các cuộc bầu cử đ ược tiếnhành thuận lợi và ít tốn kém.Bác sĩ JOHNSON: Việc so sánh hai phương án đề xuất của Virginia và NewJersey cho thấy Phương án New Jersey được tính toán để duy trì quyền lợiriêng rẽ của các tiểu bang. Phương án của Virginia không định xóa bỏ chínhquyền các tiểu bang, nhưng có lẽ là đi theo hướng này.Chỉ riêng Ðại tá Hamilton, với việc chỉ trích Phương án New Jersey, đãmạnh mẽ tranh luận và kiên quyết đòi xóa bỏ chính quyền tiểu bang. NgàiWilson và một đại biểu từ Virginia [Ngài Madison], cũng phản đối Phươngán New Jersey ở mức độ khác nhau. Họ muốn các tiểu bang vẫn giữ mộtphạm vi quyền lực nhất định, dù chỉ là những quyền không quan trọng. Tuynhiên, họ không chỉ ra những quyền này bao gồm những quyền gì để bảođảm các tiểu bang không thể chống lại thẩm quyền liên bang.Nếu những quyền dành cho các tiểu bang đó chỉ để làm hài lòng nhữngngười ủng hộ mô hình New Jersey rằng các tiểu bang riêng rẽ sẽ không bịnguy hiểm thì nhiều lập luận của họ, không nghi ngờ gì nữa, cần phải loạibỏ. Ông muốn xem xét kỹ lưỡng liệu các tiểu bang, như trong trường hợp đềxuất, ít nhất vẫn duy trì được một mức độ quyền lực nào đó thì những quyềnnày có được đảm bảo không nếu không cho họ tham gia một cách hiệu quảvào chính quyền trung ương và không trao cho họ một lá phiếu bình đẳngtrong các hội đồng liên bang để tự bảo vệ mình.Ngài WILSON: Tầm quan trọng của vấn đề này buộc ông dù chưa đượcchuẩn bị nhưng cũng phải nỗ lực trình bày nhằm giải quyết những khó khănđặt ra. Có Ngài sẽ hỏi rằng liệu chính quyền liên bang và tiểu bang có thểhòa thuận với nhau được không và liệu tiểu bang sẽ được đảm bảo thế nàođể chống lại chính quyền liên bang? Nhưng tại sao không hỏi ngược lại rằngliệu chính quyền liên bang có được bảo đảm chống lại các tiểu bang haykhông?Nói chung, cần chấp nhận rằng sự ghen tị và hiềm khích sẽ xuất hiện giữachính quyền liên bang và tiểu bang. Như kế hoạch hiện nay, dù ông khôngđồng ý như vậy, cho phép cơ quan lập pháp tiểu bang chọn một Viện củaQuốc hội Liên bang là Thượng viện. Do đó, việc tham gia vào chính quyềnliên bang này sẽ giúp các cơ quan lập pháp tiểu bang có cơ hội bảo vệ quyềnlợi của mình. Liệu có cần thiết lập một qui định tương hỗ, như trao chochính quyền liên bang quyền tự bảo vệ, bằng việc được bổ nhiệm một nhánhnào đó của chính quyền tiểu bang không?Nếu sự đảm bảo này là cần thiết ở một phía thì phía kia cũng đòi hỏi nhưvậy. Nhưng khi xem xét quan điểm này kỹ lưỡng hơn, ông thấy không cómối nguy hiểm nào từ chính quyền liên bang đối với các tiểu bang. Việc cácbang lớn kết hợp với nhau sẽ cảnh báo các bang còn lại và ý đồ đó sẽ bịngăn chặn. Nhưng không có nguy cơ nào về một ý đồ như vậy bởi nóichung, các tiểu bang đều có những lợi ích giống nhau.Trong trường hợp bất kỳ đề xuất nào của cơ quan lập pháp quốc gia vi phạmchủ quyền của tiểu bang, ông thừa nhận rằng ngay lập tức, sự cảnh báo sẽxuất hiện tại chính cơ quan lập pháp quốc gia. Ý định đó sẽ truyền xuốn gcác cơ quan lập pháp tiểu bang và cuối cùng sẽ lan rộng ra dân chúng. Chínhquyền Liên bang vẫn sẵn sàng duy trì quyền của các tiểu bang để các tiểubang duy trì quyền của các cá nhân. Mọi thành viên của liên bang đều cónhững lợi ích chung.Trong chính quyền liên bang, việc những nghị sĩ đại diện cho lợi ích của dânchúng tiểu bang vẫn sẽ cho phép các tiểu bang duy tr ì những quyền mà dânchúng mong muốn họ nắm giữ. Do đó, ông không hề phát hiện thấy bất cứmối nguy hiểm nào về khía cạnh này như những quý ngài khác lo ngại.Ngược lại, ông thừa nhận rằng bất kể mọi sự cẩn trọng, chính quyền liênbang sẽ thường xuyên phải gánh chịu mối đe dọa chiếm quyền từ phía cáctiểu bang.Ngài MADISON: Cho rằng: (1) Ít có mối đe dọa từ phía chính quyền liênbang như từ phía chính quyền tiểu bang. (2) Tác hại của sự vi phạm nếu doliên bang gây ra sẽ ít nguy hiểm hơn nếu do tiểu bang gây ra.1. Mọi mô hình hợp bang khác đều có xu hướng trở thành một xã hội vô tổchức hơn là trở thành một nền độc tài, các thành viên thường bất tuân lệnhchính quyền trung ương hơn là sự lạm quyền từ phía trung ương. Kinhnghiệm của riêng chúng ta cũng chứng tỏ điều này. Nhưng những thay đổiđề xuất về nguyên tắc và hình thức c ...

Tài liệu được xem nhiều: