Danh mục

Truyện ngắn Quyên kêu xuân đã muộn: Phần 2

Số trang: 160      Loại file: pdf      Dung lượng: 19.13 MB      Lượt xem: 12      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Phí tải xuống: 33,000 VND Tải xuống file đầy đủ (160 trang) 0
Xem trước 10 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Mời các bạn cùng đón đọc tiếp Tài liệu Quyên kêu xuân đã muộn của tác giả Nguyễn Trọng Báu qua phần 2 sau đây. truyện dẫn ta đi suốt giai đoạn lịch sử mà Nguyễn Trãi sống, hành động, kháng chiến chống giặc Minh, xây dựng sau hoà bình..
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Quyên kêu xuân đã muộn: Phần 2 Chương 5 c uối tháng Một, rét căm căm. Giổ bấc thổi lộng từng cơn dọc con sông Cái. Gió u u trên các cánh đồngrỗng hanh khô và xơ xác vì giá lạnh. Những cánh đồng khôcứng, quang đãng Tất tiện cho việc tấn côag bằng kỵ binh dànrộng hàng ngang chém giết, đấy là thời cơ của địch. Nhưngbây giờ thì thành Đông Quan im thin thứ. Chúng đang bế tắcvà lo sỢ trong chờ đợi quân Việt tấn công từng ngày. Bình Định Vương cho hội tướng ở trung quân Bồ Đề ngay3 Ôn sông Cái gần Đông Quan. Vương hạ lệnh cho các tướngsĩ, mọi người hãy dâng kê sách đấnli dịch, kế sách lo xây dựngngay sau khi diệt giặc xong. Ai cỏ kế s á c h hay được trọngdụng, được thi thố v à thưởng bổng l ộ c T ấ t hậu. Vào lúc này,Tổng binh Vương Thông sai người mang thư tới Bình Định 149Vương xin được hoà, xin được mở cho đường rút quân về nưúc,bảo đảm không tiêu diệt quân rút. Một mặt, Vương Thông saimang mật thư về triều Minh, trình bày tình hình Giao Chỉ vàxin lệnh rút quân về nước. Thư Vương Thông phân tích kỹcái lợi, cái hại và sức m ạnh của nghĩa quân Lam Sơn. Lá thưđó bị quân ta bắt được, bọn quan mang thư được tha cho mangthư về nước. Thực ra, thư bọc sáp đó đã được sao chép lại,trong đó nhân danh Tổng binh, Vương Thông tâu vua Minhxin hoà, cho rút quân về nước, tìm dòng dõi nhà Trần lập làmvua, cho phong tước và chịu quy phục triều Minh. Có đoạnVương Thông viết: “Chớ tham chỗ đất một góc mà làm nhọc quân đi muôndặm. Giả sử có được số quân nhiều dùng như số quân đi đánhkhi đầu, lại được sáu, bảy, tám đại tướng như bọn Trương Phụthì mới có thể đánh được. Tuy nhiên có đánh được cũngkhông giữ được”. Trong Bộ tham mưu trung quân đem thư ra bàn luận rấtkỹ và giữ gìn tuyệt mật. Nguyễn Trãi tâu: - T h ế giặc đã kiệt cùng, tướng chỉ huy đã mất h ế t ý chí,các tướng giặc hầu hết muốn hàng nhưng mong có được lời hứathề bảo đảm vẹn toàn để rút về nước. Vương Thông là thái tử,vốn là tên nhút nhát, đánh nhau đều dựa vào các tướng. Nayhầu hết các thành bị tiêu diệt, hoặc đầu hàng ta. Nếu các tướnggiặc đều muốn hàng như trong thư viết, thì đấy là cái cớ đểVương Thông cầu hoà mà không sợ bị triều đình bắt tội. Vậyta nên cho hoà, đặt lòi minh ước bảo đảm cho Vương Thông150kéo quân về nước. Ta lấy lại giang sơn, đấr nước vẹn toàn. Đâylà thời cơ không nên bỏ lỡ. Một khi ta quyết tiêu diệt chúng,t h ế “chó cùng dứt giậu , m ộ t s ố n g m ộ t c h ế t , q u â n c h ú n g c ò nkhá đông, riêng một thành Đông Quan cỗ trên bốn vạn quân,l;.ù tập trung nhiều tướng giỏi, chúng sẽ làm ta phải thiệt hạirất lớn, đổ máu rất nhiều mà lẽ ra khôn.g cần phải thế. Phá nết giặc thì sức ta cũng mệt. Hơn nữa, hàng chục vạn quânMinh bị giết hại, triều đình nhà Minh sẽ không để yên chota. Hoà cũng là cách cho chúng giữ thể diện, lấy hoà hiếu saunày làm trọng trong việc bang giao. Vả lại, bọn Vương Thông,Mà Anh, Phương Chính, Lý An... đã tham sống mà muốn cầuhoà, chó đã vẫy đuôi cầu xin, đây cũng là nhân nghĩa. Ta nênlợi dụng lúc này cho dân được nghỉ. Phần lớn các võ tướng không được đọc mật thư ta bắt đượccủa địch, nên thấy ý muốn hoà tỏ ra bực tức. Nhiều tướng đãmỉíng bọn văn quan hèn nhát, ngăn cản việc lập công đánhgiặc trong th ế ta đang thắng. Họ đều xin đem quân đánh vàothành Đông Quan bắt sống Vương Thông. Bọn giặc Ngô đãmột lần xin hoà, nhưng lại trở mặt, vì t h ế lúc này giặc suyyếu, ta mạnh hơn địch, không dùng lực lượng đánh ngay, cứnhùng nhằng viện binh lại sang sẽ khó cho quân ta. Bình Định Vương biết tấm lòng tưỡng sĩ, nhưng Vươngcho ý tâu của Nguyễn Trãi là phải. Vương Thông không còncách nào khác, để vẹn toàn chúng thực muốn đầu hàng.Vương nói với các tướng sĩ: Ta biết các khanh vì ta mà quyết tâm đánh giặc. Ta biết 151các khanh vì mồ mả tổ tiên ta bị giặc đào bối, cướp đi, concái các khanh, họ hàng các khanh bị chúng tàn sát, hãm hiếp,bắt về làm nô tì. Ta biết các khanh thương dân chúng bị ứchiếp, bị giặc cướp của cải, ruộng đất, đốt nhà, đuổi xuống biển,lùa lên rừng để tìm của cải vơ vét cho cạn kiệt đất nước. (>áckhanh cùng binh sĩ muốn xả thịt, phanh thây giặc để báo thùcho nước, cho nhà mới hả giận. Đó là lẽ đúng. Trong trậnđánh trên cánh đồng Xương Giang có hơn năm vạn quânMinh, ta chỉ chém đầu hai vạn còn hơn ba vạn cho hàiig làvì nhân nghĩa. Các tướng xung trận đã đâm Thôi Tụ ngã ngựađể bắt sống, nhưng Hoàng Phúc xuống ngựa vái lạy quân tamà các tướng không nỡ đâm chỉ bắt sống, dù biết Hoàng Phúcđã từng cai trị ở Giao Chỉ thời Trương Phụ. Đấy là lúc rhếcùng, giặc biết sỢ quỳ gối xin hàng mà ta tha. Nay VươngThông như chó cúp đuôi, xin cho về nước, ta đánh nhau nữacả h a i c ù n g t h iệ t h ạ i, tr o n g k h i k h ô n g đánh cũng hạ đưỢcthành, thì hy sinh lúc n ...

Tài liệu được xem nhiều: