Trời đất đã vào hè, không khí ở Hà Nội vẫn mát mẻ hơn nhiều so với quê tôi. Đây là lần đầu tiên tôi đặt chân đến đất Hà thành. Cái cảm giác lần đầu ấy có vẻ làm tôi thích thú, thích những hàng cây xanh, thích những mùi vị là lạ,
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyền thuyết sao bốn cánh Truyền thuyết sao bốn cánhTác giả: Bảo ToànTrời đất đã vào hè, không khí ở Hà Nội vẫn mát mẻ hơn nhiều so vớiquê tôi. Đây là lần đầu tiên tôi đặt chân đến đất Hà thành. Cái cảm giáclần đầu ấy có vẻ làm tôi thích thú, thích những hàng cây xanh, thíchnhững mùi vị là lạ, và thích những cô gái nơi đây. Có lẽ mọi người chú ýtôi nhiều hơn là tôi chú ý các cô gái, không phải vì tôi đẹp trai hay sangtrọng, mà bởi tôi trông khá quê kệch. Biết thế, tôi ngơ đi như một thằngmù, rồi xui xẻo cho cái thân này khi đâm phải vào một chị gánh hàngrong. Nào là cóc, ổi, xoài, dưa,… văng tứ tung cả vỉa hè. Tôi vội rối rítxin lỗi rồi nhặt mớ hỗn độn dưới chân. Cũng may là lúc ấy có nhóm bạngái đã nhiệt tình giúp đỡ cho một người hậu đậu như tôi nên cái côngviệc bất đắc dĩ này qua đi nhanh chóng. Tôi cảm ơn các bạn ấy màngượng chín cả mặt, họ vừa đi vừa ôm miệng cười thầm cười thì, riêngchỉ có một bạn gái im lặng quay lại nhìn tôi với ánh mắt đồng cảm, haylà ngỡ ngàng trước một “vật thể lạ”, mà với nguời không quen biết ấy tôicũng chẳng cần phải suy nghĩ nhiều làm gì.Trời đã về đêm, mà tôi chẳng biết về đâu? Vẫn lang thang một mình dọccác con phố. Đến trước một quán trà sữa cạnh Hồ Tây, bất chợt có tiếnggọi:- Anh gì đấy ơi! Chàng hậu đậu ơi!Tôi liếc mắt nhìn quanh, chẳng thấy ai hậu đậu hơn mình lúc này nênđánh liều quay sang phía phát ra tiếng gọi. Ở kia có hai bạn gái đangnhìn về phía tôi_ một người xa lạ như người trời rơi xuống, tay thì ngoắcngoắc liên hồi. Tôi đảo người xem xung quanh lần nữa cho chắc, rồi tựchỉ tay vào mình, hai bạn gái vừa cười vừa gật đầu lia lịa. Tôi dè dặt tiếnlại bàn trà sữa, chợt nhận ra một trong hai người là bạn gái ban sáng đãim lặng quay lại nhìn tôi lúc ra đi. Còn bạn gái kia trông cũng quenquen, có lẽ cũng trong nhóm đó, và như chắc chắn hơn cho những suyđoán của tôi, bạn ấy lên tiếng ngay:- Anh nhớ bọn em không, khi sáng anh vụng về thật, mơ mộng điều gìà?- Tui… nhớ! Cảm ơn nghe!- Tui gì mà tui, anh ngồi xuống đi, để em gọi cho anh một cốc trà sữa!- Ờ… tui… tui!Nhìn bộ dạng mắc cỡ của tôi, bạn ấy sặc cười:- Đừng ngại mà! Trước lạ sau quen! Thế anh nhiêu tuổi, tên gì?- Tui… hai mốt! Tên… Toàn!- Còn em là Tin, bạn em đây là Huyền, anh cứ xưng anh em đi, bọn emnhỏ hơn anh một tuổi mà!Bây giờ Huyền mới lên tiếng:- Nhìn anh ngẩn ngơ ngoài đường không người quen biết, bọn em thấythương nên muốn làm quen với anh, hình như anh ở dưới quê lên phảikhông?- Ờ… Anh ở Quảng “Nôm”! Ra ngoài ni tìm việc! Mà răng đi miết chưatìm được chỗ mô trọ hết!Tin và Huyền cười tôi, hay chính xác là cười cái giọng Quảng đặc sệt ấy,mặt tôi lại đỏ gay lên. Tin đặt nhẹ tay lên vai tôi an ủi:- Trông anh ngốc thế kia làm sao mà tìm chỗ cho được, hi hi! Em đùathôi, bọn em sẽ giúp anh tìm chỗ ở và việc làm cho anh!Tôi mừng quá như vừa được trúng số độc đắc. Ba đứa chúng tôi ngồi tròchuyện vui vẻ hơn mặc cho cái giọng Quảng của tôi không ít lần làmcho hai cô gái Hà Nội này cười tít. Hai bạn gái mới quen ấy nói chuyệnsao mà rất có duyên, khiến tôi dần vơi đi nỗi rụt rè đã là mối tai họatrong tôi nơi đất khách.Cuối cùng, tôi cũng có được một chỗ ở và làm việc tại một xưởng nhỏdo bác của Tin làm chủ. Có lẽ cuộc sống của tôi giờ đã khá ổn thỏa. Vàhơn thế nữa, những lúc rảnh rỗi, Tin và Huyền lại đưa tôi đi tham quanmọi nơi trong Hà Nội, từ phố cổ đến Hồ Tây, từ Hồ Gươm đến lăngBác,… gần như 36 phố phường chẳng ngóc ngách nào là chúng tôikhông len lỏi qua. Ba đứa ngày càng thân thiết hơn, và hơn rất nhiều.Tin sống trong một gia đình sung túc, cô bé rất xinh trong nét mặt lúcnào cũng tươi tắn, hồn nhiên, cứ quấn sát bên tôi mỗi khi dạo phố hayquán xá, như một cặp tình nhân vậy. Còn Huyền thì gần như trái ngượcvới Tin, cô bé trầm lặng và suy tư, có nét đẹp hiền dịu với mái tóc mượtdài như liễu, hình như ở con người Huyền mang một điều gì đó bí ẩn.Huyền hay nhìn tôi với ánh mắt như đã là bạn thân từ rất lâu rồi, tôithích sự bí ẩn ấy, và có lẽ thích Huyền hơn dù không gần gũi như Tin.Dần dần, tôi cảm thấy rung động, hình như tim tôi đang thì thầm rằng:“Tôi yêu Huyền!”.Một ngày lại một ngày nữa cứ trôi như thế, tôi dần khám phá hết thủ đônước mình cũng như tìm hiểu hai người bạn gái thân thiết của tôi. Tìnhbạn với Tin và tình yêu với Huyền cũng ngày càng lớn dần. Ngày kia,chúng tôi cùng nhau ngồi nơi ghế đá cạnh Hồ Gươm vào một buổihoàng hôn thơ mộng. Tin vừa gỡ vỏ bọc kem vừa nói:- Bây giờ trông anh đã như một chàng trai miền Bắc và mạnh mẽ hơnrồi, không còn trông buồn cười như những ngày đầu nữa, phải khôngHuyền?Tôi thíchchí đáp ngay thay Huyền:- Dĩ nhiên rồi, cũng nhờ hai cô gái rất là xinh giúp đỡ anh nhiều trongthời gian qua mà!Huyền quay sang tôi:- Người dưới quê lên đây không ít, nhưng đối với em và Tin, anh khôngđơn thuần là khách qua đường, mà là người đặc biệt với bọn em! Anh làmột người tốt, em thật sự thích anh!Tôi chỉ nghĩ đến mỗi từ “thích”, tôi không biết bây giờ Huyền đối ...